“Happy birthday to you! Happy birthday to you!...”
Bốp bốp bốp bốp!
Bài hát kết thúc. Lạc Tiểu Liên cười hì hì và ra sức vỗ tay. Nhưng
khi thấy Giang Sóc Lưu vẫn cứng đờ như khúc gỗ, quay lưng lại phía
mình, cô bèn giơ tay đập mạnh vào người cậu ta và nói to tướng:
“Thời Tuân! Chúc mừng sinh nhật nhé!”
Hà hà hà! Tên này vẫn chỉ ngoảnh mặt nhìn mãi về một hướng…
Chẳng lẽ hắn xấu hổ? Hay là cảm động tới mức rớt nước mắt nhỉ?
Hê hê hê hê, mình thích nhìn bộ mặt tiu nghỉu của hắn lúc này
lắm!
“Đúng là giọng ca… vịt đực!”
Ai ngờ bên tai Lạc Tiểu Liên lại vang tới một câu nói thủng thẳng.
“Cái gì?” Nghe Giang Sóc Lưu nói thế, vẻ mặt tươi rói của Lạc
Tiểu Liên bỗng tím bầm lại, miệng cô sắp sửa khè lửa đến nơi.
Cái tên đáng chết vạn lần này! Nếu hôm nay không phải là
sinh nhật hắn thì mình đã cầm chổi nện cho hắn một trận nên
thân. Cảm ơn người khác kiểu đó hả? Hừ hừ…
Thôi bỏ qua! Chị Tô Hựu Tuệ đã từng nói: “Đại trượng phu không
nên so bì với kẻ tiểu nhân.” Nể tình hắn đang bị thương khắp mình
mẩy nên hôm nay mình tạm tha!
Nghĩ đoạn, Lạc Tiểu Liên hít một hơi thật mạnh, ráng sức ghìm
nắm đấm đang chuẩn bị vung lên và cố nặn ra một nụ cười thật
“dịu dàng”.