BÍ MẬT TRÁI TIM BỊ ĐÁNH CẮP - Trang 40

Tôi gọi điện thoại báo cho Hạ Côn biết, rồi an ủi vỗ về cô y tá đó,
nhắc các bệnh nhân về phòng nghỉ ngơi. Mọi người lại bàn tán
không ngớt và trên mặt đều hiện ra vẻ bất an.

“Mẹ ơi, mẹ ơi!” La Hưng chạy tới. Tôi lại vỗ về cậu ta, các bệnh
nhân tới xem đều tỏ ra bất bình. Tôi không thể nào mà quan
tâm đến rất nhiều người được, tôi đưa La Hưng về phòng bệnh
ngủ.

Hạ Côn chạy đến bệnh viện, bảo bệnh nhân và người nhà bệnh
nhân về phòng. Mặt ông ta lộ vẻ u uất, chẳng để tâm vào chuyện
gì tôi và ông ta ngồi ở văn phòng khoa cho tới sáng, ông ta hút
thuốc còn tôi thì chẳng nói gì cả.

“Hạ Côn, cái chức chủ nhiệm này mày còn muốn làm nữa hay
không?” Vừa sáng sớm Trần viện trưởng đã vào văn phòng khoa
kêu thét ầm ĩ cả lên: “Có rất nhiều bệnh nhân tố các từ khi mày
nhận cái thằng bệnh nhân bị thần kinh vào viện, mọi trật tự ở
nơi đây bị đảo lộn hết, tốt nhất mày hãy cho tao một lời giải
thích hợp lý.”

Hạ Côn cúi đầu không nói gì cả, xảy ra hàng loạt những chuyện
lung tung, ai có thể tìm được cách giải thích hợp lý đây? Tôi
cũng không quan tâm cho lắm. Tôi chỉ nghĩ đến chuyện sắp xếp
tốt công việc cho từng ngày một mà thôi, và đem cái trái tim ở
trong lồng ngực của tôi trao trả cho La Hưng, để anh ta trở lại
cuộc sống bình thường trong cái thế giới này.

“Tần Ninh, dạo này bạn có thời gian rỗi không?”

“Có việc gì à?”

“Tôi muốn bạn gặp mặt bệnh nhân của tôi xem cậu ta có khả
năng hồi phục lại bình thường không?” Tôi nói chuyện với Tần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.