BÍ MẬT TRÁI TIM BỊ ĐÁNH CẮP - Trang 78

tại trong tâm của người ác độc. Nhưng khi mở mồm ra nói thì lại
thành chuyện khác.

“Chị Châu, hôm nay không nhìn thấy số ghi trên nôi của cậu ba
mắt, có phải cậu ta đã ra viện rồi không?” Đột nhiên y tá trưởng
chợt tỉnh, rồi lại đần người ra, vẻ mặt sợ hãi và chạy ra ngoài. Tôi
đứng lại một lúc mới nhớ ra là phòng đó hai, ba tiếng đồng hồ
rồi chưa có người đến trông. Lúc tôi đến phòng trẻ sơ sinh của
bệnh viện thì thấy các bé đang say sưa ngủ, y tá trưởng lo lắng
kiểm tra từng cháu từng cháu một, chỉ đến khi xác định là tất cả
đều còn sống thì mới thở phào nhẹ nhõm. Mà lúc này cậu Văn
Bân ba mắt vẫn nằm ở trong lồng kính, khuôn mặt nhỏ ép vào
kính, chăm chú nhìn từng cử chỉ của y tá trưởng, miệng kêu oe
oe.

Cậu bé đang nghĩ gì vậy, tôi tò mò tự hỏi.

Đúng lúc đó Văn Bân quay đầu cười với tôi, cùng lúc con mắt thứ
ba mở to nhìn chằm chằm vào tôi, khiến tôi không thể lẩn
tránh. Tôi biết chân tướng sự việc nhưng lại che giấu không báo,
như thế chẳng phải giống như cách làm của viện trưởng sao?
Tôi cũng là một kẻ xấu xa mà thôi!

Tim đập nhanh, nhưng tôi cũng chẳng có cách nào chuyển ánh
mắt nhìn ra chỗ khác. Con mắt thứ ba của Văn Bân vẫn cứ nhìn
thẳng vào tôi, giống như muốn hút toàn bộ sức lực của tôi. Tôi
bắt đầu run rẩy, bên tai không nghe thấy tiếng gì, trước mắt chỉ
toàn là màu đen. Tôi như biến thành những hạt cát nhỏ nhẹ, lúc
nào cũng có thể bị gió thổi bay. Đây là cảm giác gì vậy, trong
lòng phải chịu những áp lực vô hình, cả thế giới dường như chỉ
có mình tôi bị chìm trong tiếng thở, cả một màu đen bao trùm
lấy tôi, dường như có cố gắng thế nào cũng không thể thoát ra
được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.