BÍ MẬT TRÁI TIM BỊ ĐÁNH CẮP - Trang 80

Tôi chỉ hy vọng là không có người nào bị hại nữa, cũng không có
án mạng xảy ra.

Còn cậu Văn Bân ba mắt, tôi hy vọng là cậu ấy sẽ được xuất viện
sớm để mọi chuyện kết thúc...

Trước lúc tan làm, trưởng khoa gọi tôi xuống phòng làm việc,
nắng buổi chiều gay gắt mà trưởng khoa có thể ngồi dưới ánh
nắng ấy nhíu mày nhìn tôi. Trưởng khoa có đôi mày ngài cong,
khi nhìn người khác thường có thói quen gật gù, trông ông ta
thật khí phách, đôi mắt của ông ta được miêu tả như trong tiểu
thuyết võ hiệp, tràn đầy sát khí.

Tôi thấy khó mà có thể đương đầu được với đôi mắt ấy.

“Ngồi xuống đi! Vừa nãy tôi nghe y tá trưởng nói hôm nay khi
làm việc cô bị ngất, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Tôi không biết, chắc là tôi bị váng đầu.”

“Hy vọng là như vậy. Gần đây nghe nói cô thích dựa vào tiền
bạc? Không cần phải giải thích, thanh niên bây giờ có suy nghĩ
như vậy chẳng có gì là lạ cả. Nhưng tôi hy vọng cô không phải vì
thế mà sao nhãng công việc, chỉ cần cô còn ở cái bệnh viện này
thì phải làm hết trách nhiệm của thiên sứ áo trắng. Công việc
này cần sự nghiêm túc, từng giây từng phút đều liên quan đến
sinh mệnh của con người, điều này ảnh hưởng đến hạnh phúc
của các gia đình. Tôi hy vọng cô hiểu điều này.”

Viện trưởng còn chưa nói hết lời tôi đã cảm thấy tủi thân và
khóc òa lên.

Tan làm, tinh thần tôi rất hoảng loạn, lúc đạp xe trên đường, tôi
cảm thấy mọi người nhìn mình với ánh mắt chê cười, đột nhiên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.