BÍ MẬT VƯỢT THỜI GIAN - Trang 123

Trừng đã nghe được tiếng cô gái tiếp viên, anh quay đầu lại, hướng ánh mắt
về phía Từ Nam Phương.

Nụ cười mê người hiện lên trên gương mặt Thượng Quân Trừng: "Chỗ

này rộng hơn, lát nữa nếu cô có bị say máy bay thì sẽ không quá khó chịu."
Anh vừa nói vừa hạ lưng ghế xuống thành cái giường nằm, ngả người về
sau, "Tôi mệt rồi, ngủ một giấc đã."

Từ Nam Phương mỉm cười: "Vậy anh ngủ đi." Hai người thì thầm to nhỏ

chẳng khác nào đôi tình nhân đang thủ thỉ tâm tình. Ngô Thi Hủy cực kỳ
bực bội, đang muốn nổi cơn tam bành thì Thượng Quân Trừng đã nhắm
mắt lại, không buồn quay đầu về phía cô ta.

Tiếp viên hàng không đưa cho Từ Nam Phương một cuốn tạp chí bắt

mắt: "Xin hỏi chị muốn uống gì, có muốn dùng bữa tối không?"

Diệp Phi Vũ vừa ngồi xuống bên cạnh Từ Nam Phương, lấy cuốn tạp chí

trong tay cô, trao trả tiếp viên hàng không, nói: "Mang cho cô ấy một ly
nước chanh, và một đĩa xoài." Diệp Phi Vũ lấy kẹo cao su mà tiếp viên vừa
mang tới, đưa cho Từ Nam Phương, nhỏ giọng dặn dò: "Đợi lát nữa máy
bay cất cánh, cô ngậm kẹo này trong miệng, nhai liên tục nhưng không
được nuốt."

Từ Nam Phương ngơ ngác hỏi: "Sao phải làm vậy?"

"Làm vậy thì cô mới bớt khó chịu lúc máy bay cất cánh, cũng để bảo vệ

màng nhĩ của cô." Diệp Phi Vũ kiên nhẫn giải thích, nhưng Ngô Thi Hủy
lại đứng bật dậy, đi lấy một cuốn tạp chí, miệng nhả ra ba chữ: "Đồ nhà
quê."

Thế nhưng, người luôn nói với Từ Nam Phương ba chữ đó trước mặt mọi

người là Thượng Quân Trừng thì lúc này lại không lên tiếng nữa. Nghe
Diệp Phi Vũ nói chuyện với Từ Nam Phương, Thượng Quân Trừng không
nhịn được quay đầu lại, nhìn Diệp Phi Vũ bằng ánh mắt nhìn người ngoài

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.