BÍ MẬT VƯỢT THỜI GIAN - Trang 137

Cửa chính giữa chiếc limo bất ngờ mở ra, một vật thể màu trắng lao vọt

ra khỏi cửa, Từ Nam Phương chăm chú nhìn theo, hóa ra là một con mèo
Ba Tư với bộ lông dày trắng như tuyết; trong cặp mắt đó, một chiếc xanh
biếc như màu nước biển, chiếc còn lại giống như hổ phách hạng sang.
Trong màn đêm tối, đôi mắt sáng như sao của nó thật mê hồn.

Từ Nam Phương biết loài mèo này, khi còn ở trong cung, cô thấy rất

nhiều cung tần rảnh rỗi không có việc gì làm thường nuôi thú cưng, mèo Ba
Tư có vẻ ngoài cao quý, rất được yêu thích trong cung.

Nhưng trong mắt Từ Nam Phương, đó chẳng qua chỉ là một con mèo

trắng được xếp vào loại thượng đẳng trong các loại thượng đẳng. Loại mèo
Ba Tư này thích nuông chiều, vô cùng khó nuôi, hơn nữa chúng còn khó
sinh sản, rất quý hiếm. Người ngồi trong chiếc xe kia có vẻ quyền quý, giàu
sang.

Từ Nam Phương đang mải suy nghĩ, thì một người từ trong chiếc limo

bước xuống. Cô dựa vào ánh đèn xe để quan sát, trông thấy một thanh niên
chừng mười tám, mười chín tuổi chạy vội hai bước đuổi theo con mèo, ôm
vào lòng với vẻ yêu thương. Mái tóc dài của cậu ta bị gió thổi khẽ tung bay.
Đèn xe bỗng dưng bật sáng, đúng lúc cậu ta quay đầu lại, bèn giơ tay lên
che mắt. Khuôn mặt góc cạnh như hẻm núi hang sầu lộ ra trước ánh mắt Từ
Nam Phương.

Dưới màn đêm ngập tràn ánh đèn neon, khuôn mặt đó thật đối lập, sống

mũi cao, lông mày rậm, bờ môi mỏng nhưng có một vẻ cô đơn ngập tràn
giữa hai hàng lông mày của anh, làn môi khẽ nhếch lên như tỏ thái độ chán
ghét cuộc đời, thật sự hoàn toàn lạc lõng trong màn đêm rực rỡ của Bắc
Kinh.

Đáng chú ý nhất chính là đôi mắt của cậu ta, rất giống với đôi mắt của

con mèo mà cậu ta đang ôm, ánh mắt đầy thách thức và cao ngạo, nhưng có
phần không giống với cái cao ngạo của Thượng Quân Trừng, mà nó mang

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.