BÍ MẬT VƯỢT THỜI GIAN - Trang 139

Dù lúc này đang là ban đêm nhưng nơi đây vẫn sáng trưng bởi ánh đèn,

diện mạo Thiên An Môn hiện lên rõ rệt, Từ Nam Phương đảo mắt qua đã
nhận ra được ngay.

Bởi vì chạy xe ban đêm, hơn nữa khung cảnh Bắc Kinh cũng thay đổi rất

lớn, Từ Nam Phương lúc đầu còn cảm thấy vô cùng lạ lẫm với thành phố
này, nhưng khi vừa tới Thiên An Môn, trái tim cô như bị bóp nghẹt. Đây
chính là nơi cô ở gần mười năm, mười năm gió tanh mưa máu khiến cô nhớ
như in diện mạo hoàng cung.

Đi ngang qua nơi này, Từ Nam Phương có cảm giác như mình đã cách xa

nó đến mấy đời, à không, thật ra đúng là đã cách xa đến mấy đời rồi.

Diệp Phi Vũ nhận ra tâm tư của cô: "Nếu muốn vào thăm, mai tôi đưa cô

đi."

"Vào thăm? Chỗ này hiện giờ ai ở?" Giọng nói của Từ Nam Phương có

phần kinh ngạc.

"Không ai ở, để cho người ta vào thăm, dạo chơi." Diệp Phi Vũ quét ánh

mắt qua cô, "Hóa ra cô ở đây à? Cô là công chúa? Hay phi tần?"

Từ Nam Phương không trả lời. Một nơi từng là cấm địa thiêng liêng

không thể xâm phạm, giờ đây đã trở thành chốn mua vui cho thiên hạ, phơi
bày lộ liễu chẳng khác nào trò cười của thiên hạ. Thừa Thiên Môn năm
xưa, hôm nay đã bị thay tên đổi họ, một mảnh vải đỏ treo trên nóc, trông
thật sự buồn cười.

Diệp Phi Vũ tìm một nơi đỗ xe, vừa dừng xe lại, anh ta tỏ ra hiểu ý nhìn

về phía Từ Nam Phương: "Tôi đưa cô ra ngoài xem nhé!" Anh ta xuống xe,
mở cửa giúp cô.

Nhưng Từ Nam Phương không có ý định xuống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.