BÍ MẬT VƯỢT THỜI GIAN - Trang 163

Jim lái xe đưa Thượng Quân Trừng và Từ Nam Phương tới một nhà hàng

cơm Tây vắng vẻ. Chủ quán là một đôi vợ chồng khá nổi tiếng trong giới
giải trí ở Đại Lục thế nên họ cân nhắc rất chu toàn, có những lối đi riêng và
gian phòng riêng dành cho ngôi sao. Tới đây ăn cơm có thể tránh được khả
năng bị cánh phóng viên bắt được.

Jim đã đặt chỗ ở nhà hàng, ba người kẻ trước người sau lần lượt vào

phòng bao. Gian phòng được trang trí đậm phong cách hoang sơ của sa
mạc. Trên tường treo bức tranh bãi cát vàng mênh mông vô tận, xa xa có
một cô gái Duy Ngô Nhĩ[2] cưỡi lạc đà chậm rãi đi tới, sống động như thật,
khiến người ta vừa vào phòng liền cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng của
những hạt cát trên sa mạc, tựa như từng luồng cát đang điên cuồng bay về
phía mình.

[2] Một dân tộc thiểu số ở vùng Tân Cương, Trung Quốc.

Từ Nam Phương bước vào phòng liền quan sát chung quanh, chưa đến

mấy giây đã nhận ra ở góc tường có một khối đá màu nâu, hoa văn bên
ngoài giống như hình xà lân. Từ Nam Phương vui vẻ nói với Thượng Quân
Trừng: "Khối đá kia chỉ có ở sa mạc, hơn nữa còn rất hiếm."

"Người đẹp đúng là tinh mắt! Chúng tôi mất một trăm năm mươi nghìn

tệ mới mua được về đây."

Từ Nam Phương vừa dứt lời thì một giọng nói từ ngoài cửa truyền đến,

anh ta là chủ nhà hàng này, trước đây cũng là một ngôi sao, song giờ đã rút
khỏi làng giải trí.

Thượng Quân Trừng từng gặp người đàn ông này, Jim lại có vẻ khá thân

thiết với anh ta, chủ động tiến lên trêu chọc: "Đúng là kiệt tác! Bức phong
tình Tây Vực[3] này giống thật quá đi! Vừa mới nhìn em đã thấy nóng
bừng cả người, miệng cũng khát khô luôn rồi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.