BÍ MẬT VƯỢT THỜI GIAN - Trang 232

thương con mình..." Quan sát thấy thời cơ thích hợp, Từ Nam Phương liền
tranh thủ lấy lòng tam phu nhân.

Quả nhiên, cô nói đỡ cho bà ta lại càng khiến cho Hạ Giáng Tư thêm bất

mãn, nhưng đổi lại khiến tam phu nhân nhìn cô bằng một ánh mắt khác,
thậm chí sự phẫn nộ cũng vơi đi phần nào.

Hạ Giáng Tư hừ lạnh một tiếng với Từ Nam Phương, lầm bầm gì đó

trong miệng thì bị tam phu nhân liếc tới, quở trách: "Nam Phương chỉ là
một cô gái nông thôn nhưng còn hiểu chuyện hơn cả mày! Mày đúng là đã
làm phí bao nhiêu năm đèn sách!"

Hạ Giáng Tư bị mẹ dạy dỗ nửa ngày, mất hết kiên nhẫn, hai hàng lông

mày nhíu lại, cậu ta tới gần Từ Nam Phương, nụ cười giảo hoạt. Từ Nam
Phương tóm chặt lấy vạt áo, cô biết rõ, mình nói đỡ cho tam phu nhân, Hạ
Giáng Tư không dám xấc xược với bà ta thì sẽ trút giận lên đầu mình. Cô
trông thấy nụ cười ác ý trên mặt cậu ta, vội vàng cúi gằm mặt, quỳ gối nói
với vẻ đáng thương: "Thiếu gia, tất cả sai trái gì đều là lỗi của Nam
Phương, nhưng tam phu nhân lúc nào cũng yêu thương, lo lắng cho thiếu
gia, thiếu gia không nên đối đầu với phu nhân làm gì, đấy là điều làm tổn
thương những người làm cha mẹ nhất." Cô vừa nói, nước mắt vừa tuôn rơi.

Mọi người đều không ngờ Từ Nam Phương sẽ quỳ xuống, mặc dù gia

đình này rất truyền thống nhưng hành lễ bằng quỳ gối như vậy cũng không
nhiều. Hạ Giáng Tư kinh ngạc đến mức khựng chân lại, đứng ngây người.

Tam phu nhân đi thẳng tới trước mặt Từ Nam Phương, nghiễm nhiên giơ

tay tới trước mặt cô: "Nam Phương, đứng lên đi, cô sao phải làm vậy?"

Từ Nam Phương lau nước mắt, ngẩng đầu lên nhìn tam phu nhân. Bà ta

nhìn đôi mắt đẫm lệ của cô, rồi lại nhìn con trai mình, tức giận nói: "Đồ vô
dụng, chỉ biết bắt nạt người khác! Dọa người ta đến mức sợ phát khóc rồi
đây này."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.