BÍ MẬT VƯỢT THỜI GIAN - Trang 284

hiện giờ chỉ sợ anh ấy sẽ không tới nữa thôi. Anh ấy vốn dĩ không muốn
gặp lại Nam Phương nữa." Cô vừa nói vừa nắn nót viết từng chữ, đầu cũng
không buồn ngẩng lên.

Hạ Giáng Tư đang định hỏi có chuyện gì giữa hai người, nhưng nhận ra

sự thay đổi sắc mặt của Từ Nam Phương sau khi nghe cuộc điện thoại của
Thượng Quân Trừng, cậu ta liền làm mặt lạnh: "Ha ha, tôi không tin, anh
Trừng nhất định sẽ đến." Hạ Giáng Tư lè lưỡi, nghĩ đến việc sắp được trêu
chọc Thượng Quân Trừng một trận, không khỏi hào hứng hẳn lên. Thế
nhưng mãi đến chiều tối vẫn không thấy Thượng Quân Trừng xuất hiện, Hạ
Giáng Tư nằm trong buồng đã đánh một giấc ngon lành. Nửa đêm tỉnh dậy,
cảm thấy bụng đói cồn cào, cậu ta đi ra gian ngoài, trông thấy Từ Nam
Phương vẫn đang chép gia quy, trên bàn chỉ có một ngọn đèn dầu lờ mờ,
căn nhà càng lộ rõ vẻ u ám.

"Chị sao thế hả? Sao không bật đèn?" Hạ Giáng Tư theo thói quen đi tìm

công tắc, nhưng sờ soạng một hồi vẫn không thấy đâu.

Từ Nam Phương buông cây bút lông trong tay xuống, xoa bóp bả vai

nhức mỏi của mình: "Thiếu gia không cần tìm đâu, nơi đây chỉ có một ngọn
đèn dầu này thôi."

Hạ Giáng Tư choáng váng: "Niệm kinh cũng không cần phải gian khổ

đến thế chứ!?" Cậu ta lại mở cửa, bên ngoài đã có hai người hầu khác tới
canh giữ.

"Tôi đói, lấy đồ ăn cho tôi! Còn nữa, trong này không có đèn, mang đèn

tới!" Vừa mới tỉnh ngủ, lại không thấy Thượng Quân Trừng đâu, Hạ Giáng
Tư có phần bực bội, chỉ biết ra oai với đám người hầu.

Cô gái đứng bên ngoài vội đưa cặp lồng cơm tới, bên trong có đủ các

món còn bốc hơi nghi ngút, nhưng không có người mang đèn đến, cô gái
nói đây là quy định của tam phu nhân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.