BÍ MẬT VƯỢT THỜI GIAN - Trang 500

Giọng nói anh ta chợt nặng nề, dường như đã phải tiêu hao toàn bộ sức

lực mới nói ra được câu này.

Sắc mặt tam phu nhân thoáng cái cũng trở nên cứng đờ, nhưng chung

quy vẫn là "gừng già" nên chẳng mấy chốc đã lấy lại thái độ bình thường.
Bà ta nhìn về phía người hầu đang dọn dẹp: "Còn không mau bưng trà tới
cho đại phu nhân và đại thiếu gia!"

Mấy người hầu này hình như chẳng coi đại phu nhân và tam phu nhân ra

gì, họ ngồi một lúc lâu mà không ai chịu bưng trà rót nước. Mãi đến lúc
này nghe tam phu nhân thúc giục mới chậm chạp ra ngoài pha trà.

Đại phu nhân luống cuống, kéo ống tay áo Hạ Huyền Lẫm, nói với tam

phu nhân: "Không cần đâu, tam phu nhân ngồi đây nhé, tôi đưa Huyền Lẫm
ra ngoài đi dạo, hít thở không khí một chút cho thoải mái."

Nghe mẹ mình nói vậy, Hạ Huyền Lẫm ngước mắt lên nhìn tam phu

nhân còn ngồi yên vị bên trong. Nơi bà ta ngồi có che một tấm rèm mỏng,
không trông rõ trên mặt bà ta đang có biểu hiện gì.

Hạ Huyền Lẫm lại cúi đầu, đại phu nhân ra ngoài, khẽ ho khan một tiếng,

Hạ Huyền Lẫm vội đi theo mẹ mình, bước chân không đồng đều, áo trường
bào của anh ta bị gió thổi tung, vạt áo trước quấn ra đằng sau cũng không
để ý.

Từ Nam Phương liếc nhìn tam phu nhân, thấy bà ta cũng đang ngạc

nhiên nhìn theo bóng lưng Hạ Huyền Lẫm. Cô rùng mình, vội vàng thu lại
ánh mắt. Nếu như tam phu nhân và tứ phu nhân luôn luôn đấu đá nhau,
luôn không vừa mắt nhau, thì thái độ giữa tam phu nhân và đại phu nhân
dường như có phần bí ẩn, đặc biệt là cái nhìn cuối cùng của tam phu nhân
dành cho đại thiếu gia.

Tam phu nhân nhận ra mình thất thố, phản ứng đầu tiên là nhìn chung

quanh bằng ánh mắt cảnh giác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.