BÍ MẬT VƯỢT THỜI GIAN - Trang 707

Tận mắt trông thấy bà ta ôm vật báu trong tay rời khỏi Liễu Thanh Phô,

Từ Nam Phương đi tới trước mặt cản lối. Khối thiên thạch này là của cô, cô
không cho phép ai được lấy đi.

"Tiểu An Nhân, đã muộn như vậy còn chưa đi nghỉ sao?"

Tiểu An Nhân chột dạ, vừa trông thấy Từ Nam Phương thì đã hoảng sợ

đến mức suýt làm rơi khối thiên thạch trong tay.

Bà ta bình tĩnh lại, nói: "Là cô đấy à, tôi không ngủ được nên ra ngoài đi

dạo một lát."

Thái độ của Tiểu An Nhân với Từ Nam Phương khá là khách khí, bởi vì

từ sau khi lão vương gia đổ bệnh, địa vị của tất cả mọi người trong nhà này
đều tụt dốc không phanh, chỉ mình Từ Nam Phương là trở thành tâm phúc
của lão vương gia.

Từ Nam Phương lạnh lùng cười, nói bóng nói gió: "Tiểu An Nhân không

ngủ được cũng không nên tới chỗ này, 'Ngôi sao lấp lánh' ban đêm sẽ tỏa ra
năng lượng rất mạnh, nếu tới gần quá rất dễ bị thương."

Tiểu An Nhân cứng đờ người, nói qua loa: "Biết rồi, tôi cũng về đây." Bà

ta quay người muốn bỏ đi nhưng lại nghe thấy Từ Nam Phương lên tiếng:
"Nếu Tiểu An Nhân muốn nghiên cứu 'Ngôi sao lấp lánh' thì sáng mai tới
đây, Nam Phương sẽ cùng Tiểu An Nhân thảo luận, hôm nay đã muộn rồi,
Tiểu An Nhân tốt nhất vẫn nên trả lại cho Nam Phương!"

Từ Nam Phương nói vậy là đã quá nể mặt Tiểu An Nhân rồi, ngụ ý nếu

bà ta trả lại thì sẽ không nói chuyện này ra ngoài, chỉ coi như bà ta tò mò về
khối thiên thạch mà thôi.

Nhưng Tiểu An Nhân vừa nghe xong, mặt liền biến sắc. Dù bị bắt quả

tang nhưng bà ta vẫn không có ý định trả lại đồ mà còn nghiêm mặt cười
khẩy, nói: "Cô chẳng qua chỉ là một người hầu, nói dễ nghe một chút là lão

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.