BÍ MẬT VƯỢT THỜI GIAN - Trang 730

Cô nắm lấy tay anh, đứng dậy, nhưng thoáng cái đã lại ngã phịch xuống.

Thượng Quân Trừng cúi xuống nhìn cô, thấy cô xoa chân, có lẽ ngồi quá

lâu, suy nghĩ quá nhập tâm đã tiêu hao toàn bộ sức lực, khiến hai chân tụ
máu.

"Chờ một lát, em ngồi nghỉ một lát là được." Từ Nam Phương vừa nắn

bóp chân mình vừa nói.

"Thôi nào, muốn bắt anh cõng thì cứ nói ra đi!" Thượng Quân Trừng lại

nổi hứng trêu chọc cô. Nói xong, anh đã đi xuống mấy bậc thang, tay chỉ
vào lưng mình.

Từ Nam Phương đỏ mặt, nói: "Em không nói muốn anh cõng..."

Thượng Quân Trừng xua tay: "Được được, là anh chủ động muốn cõng

em, đừng bướng nữa." Thấy cô vẫn ngồi im bất động, anh liền ra đòn sát
thủ, "Còn không lên, anh bỏ hết cả mũ, kính, khẩu trang ra, đến lúc ấy
không về được thành phố T thì đừng trách anh!"

Thượng Quân Trừng nói đến nước ấy thì Từ Nam Phương làm sao dám

cự tuyệt? Cô nhìn trước ngó sau, mặt vẫn đỏ ửng, mau chóng ôm lấy hai
vai anh.

Thượng Quân Trừng lập tức vòng tay ra sau, nhẹ nhàng nhấc cô lên lưng

mình. Từ Nam Phương suýt nữa kêu lên, phía trước có mấy người nhìn về
phía mình bằng ánh mắt kinh ngạc xen lẫn buồn cười. Giọng cô chợt lí nhí
như tiếng muỗi vo ve: "Này, bỏ em xuống, họ... họ đang nhìn..."

"Thôi nào, đừng có động đậy nữa, nếu không họ càng nhìn theo."

Thượng Quân Trừng thấy cô căng thẳng như thế chỉ cảm thấy buồn cười.

Nghe anh nói vậy, Từ Nam Phương đành ngoan ngoãn ngồi im, cũng

không dám nhìn mọi người nữa, úp mặt xuống lưng anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.