BÍ MẬT VƯỢT THỜI GIAN - Trang 86

Từ Nam Phương có phần rối trí, mười ba tuổi cô vào cung. Gần mười

năm trôi qua, quãng thời gian đẹp đẽ nhất của người con gái, cô phải sống
trong cung quạnh quẽ, phải hao tâm tổn sức nghĩ cách tranh sự sủng ái với
các phi tần khác, nghĩ cách làm cho Hoàng đế vui lòng. Cô chưa bao giờ
được nếm thử mùi vị của cái gọi là "chớm yêu" mà trong sách vẫn nói đến,
chưa từng biết thế nào là nguyệt thượng liễu sao đầu, nhân ước hoàng hôn
hậu[1].

[1] Câu thơ của đại thi hào thời Tống Âu Dương Tu, chỉ đôi tình nhân

gặp nhau vào đêm Nguyên Tiêu.

Thế nhưng lúc này lại có một chàng trai trẻ ở bên cạnh cô, cùng cô ngắm

sao, Từ Nam Phương chợt bối rối. Dường như mọi thứ không còn bất cứ
quan hệ gì với cô nữa, cô chỉ là một khách đứng xem.

"Này, cô nhìn gì thế?" Thấy ánh mắt Từ Nam Phương ngây dại, Thượng

Quân Trừng thân mật hỏi khiến cô như bị điện giật.

Thanh âm phấn chấn của Thượng Quân Trừng cắt đứt mạch suy nghĩ của

Từ Nam Phương. Cô định thần lại, quay sang nhìn Thượng Quân Trừng,
nửa cười nửa không: "Không có gì! Chỉ là sao cũng không tồn tại vĩnh viễn
được, bốn trăm năm trước và bốn trăm năm sau hoàn toàn không giống
nhau."

Giọng nói của cô trở nên xa xôi, đầy tư lự, giống như luồng khí lạnh đến

từ một nơi nào đó xa thẳm, nhất thời khiến Thượng Quân Trừng quên mất
phải nói gì. Anh nhìn Từ Nam Phương, chợt cảm thấy cô cũng không điên
khùng hay quê mùa như trong tưởng tượng của mình.

Từ Nam Phương lại nhìn thoáng qua Thượng Quân Trừng, ngẫm lại câu

nói của mình, cảm giác thê lương lại ùa dâng. Ngay cả sao cũng không thể
tồn tại vĩnh hằng, vậy bản thân mình thương hải chi nhất túc[2] làm sao có
thể sống yên ổn được đây? Cô đột nhiên thốt lên với Thượng Quân Trừng,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.