BÍ MẬT VƯỢT THỜI GIAN - Trang 87

giọng nói cực nhỏ, nhưng đầy quyết tâm: "Anh muốn nghe chuyện của tôi
không?"

[2] Nguyên văn: Ký phù du vu thiên địa, miểu thương hải chi nhất túc.

Hàm ý, cảm thán sinh mệnh ngắn ngủi, trôi dạt.

Thượng Quân Trừng nhìn Từ Nam Phương, không lên tiếng. Từ Nam

Phương cũng không biết mình bị làm sao, hóa ra trong đêm, người ta lại dễ
dàng để lộ ra sự cô đơn của bản thân.

Từ Nam Phương cười chua chát: "Tôi không biết phải bắt đầu từ đâu..."

Cô ngẩng đầu lên không trung, "Bởi vì ngay chính tôi cũng không dám tin.
Nếu như tôi nói với anh, hai ngày trước tôi còn ở Bắc Kinh, còn đang ở
thời điểm năm Vạn Lịch thứ Bốn mươi bảy, anh có tin không?" Từ Nam
Phương nói những lời này ra, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm.

Cô rất cần một người để chia sẻ những điều khó tin này. Cô nhìn Thượng

Quân Trừng với vẻ chờ mong, muốn biết anh sẽ có phản ứng thế nào với
chuyện này. Tuy nhiên, Thượng Quân Trừng không hề tỏ ra ngạc nhiên,
trên mặt anh lộ ra nụ cười châm chọc: "Ở Bắc Kinh thì làm sao? Từ Bắc
Kinh tới Thái Nguyên cũng chỉ mất một giờ đồng hồ ngồi máy bay."

Từ Nam Phương cố gắng nén lòng, nói: "Tôi đang nói năm Vạn Lịch thứ

Bốn mươi bảy, anh hiểu không?" Cô lặp lại một lần nữa, sợ Thượng Quân
Trừng nghe không rõ.

"Vạn Lịch thứ Bốn mươi bảy?" Thượng Quân Trừng nhíu mày, "Cô đang

nói âm lịch đấy hả?"

Từ Nam Phương há hốc miệng, lẽ nào vị công tử giàu có hiện đại này

không đi học? Ngay cả lịch sử cũng không biết? Xem ra, Thượng Quân
Trừng là một kẻ viết không hay, nắm cày không thạo!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.