BÍ MẬT VƯỢT THỜI GIAN - Trang 96

"Say xe à? Tại tôi quên không hỏi cô trước. Có cần túi không?" Anh ta vừa
nói vừa lấy ở đâu ra một cái túi, đưa cho Từ Nam Phương, ý bảo cô nếu
buồn nôn thì nôn vào đó.

Từ Nam Phương nhận lấy cái túi, sắc mặt cô lúc này đã nhợt nhạt, không

nói được lời nào.

Diệp Phi Vũ vội xuống xe, đỡ Từ Nam Phương ra ngoài: "Hít thở không

khí bên ngoài một chút là sẽ tốt lên thôi." Anh ta tự trách: "Tại tôi không
nghĩ chu đáo, như vậy đi, chỗ này cách thành phố không xa lắm, tôi tìm cho
cô một chiếc xích lô. Ngồi xe đó cô chắc chắn không bị say nữa!"

Nói xong, Diệp Phi Vũ lấy di động ra gọi điện thoại. Từ Nam Phương

nhìn anh ta, chợt cảm thấy sự nhiệt tình của anh ta có vẻ hơi thái quá.

Một chiếc xích lô tới nơi, Diệp Phi Vũ lái xe đỗ bên lề đường, sau đó lên

xích lô cùng với Từ Nam Phương: "Ngồi xích lô ngắm cảnh Thái Nguyên
cũng rất thú vị, cô chưa từng tới đây, để tôi đưa cô đi..."

"Sao anh biết được tôi chưa từng tới đây?" Từ Nam Phương ngước nhìn

Diệp Phi Vũ, hỏi đúng tim đen.

Diệp Phi Vũ cười: "Là..."

"Là Thượng Quân Trừng nói? Là anh ta nói với anh đưa tôi đi dạo?"

Nhìn người đàn ông nhã nhặn Diệp Phi Vũ này, Từ Nam Phương luôn có
một cảm giác không thoải mái.

Sự khách khí của anh ta đối với cô, cô có thể hiểu, nhưng anh ta quan

tâm cô thái quá như vậy khiến cô cảm thấy không thoải mái. Kinh nghiệm
từng trải dạy cho cô biết, trên đời này không ai vô duyên vô cớ tốt với
mình, cũng không có mối thù nào tự dưng sinh ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.