“Có thểtặng những người khác nha!”
Cô bỗngnhiên ngừng động tác, giọng nói trở nên thản nhiên, “Không phải
ai cũng thíchnhận xà phòng thủ công!”
Như côbiết Vi Hữu Luân không thích.
Vất vảlàm xong xà phòng, kỳ thật cũng giống như đứa con của mình. Khi
cô cầm một khốixà phòng rất tốt mình vừa làm xong thật lòng đi tặng
người, cùng chia sẻ tácphẩm của mình với họ, có một số người rất vui vẻ
nhận, nhưng cũng có không ítngười tùy tiện để qua một bên, khiến cô rất
buồn.
Chonên, sau đó cô làm xong xà phòng đều không mang đi tặng nữa. Trừ
khi có ngườimuốn nhận xà phòng của cô.
Vi HữuThư nheo mắt.
Trướcđây khi anh đòi khối xà phòng thủ công kia của Văn Tường cũng đã
từng nghe quanhững lời này.
Hiệntại, anh gần như có thể khẳng định, Cẩn Đồng hôm nay có linh hồn
của Văn Tường…Cho dù không phải là toàn bộ, nhất định cũng có một
phần trí nhớ.
Mặc dùanh không biết vì sao sẽ như thế, cũng biết điều này quá mức hoang
đường. Nhưngcó lẽ, cô sẽ giải thích tất cả cho anh.
Vấn đềbây giờ là, làm thế nào mới có thể bí mật xác minh phỏng đoán vớ
vẩn của anh?
Vi HữuThư nhìn bóng người đang bận rộn. Cô không biết mình đang bị
tính kế, còn vuivẻ làm việc.
Tiếptheo, anh đột nhiên kêu lên: “Văn Tường!”