BIA MỘ ĐEN - Trang 119

nóng bức và cái áo mượn tạm bắt đầu thấy chật ở cánh tay. Nền trời đầy
mây trắng, giữa khoảng đất trống là một cái bàn ngổn ngang những ly rượu
mạnh và bia. Buổi tiệc tưởng niệm người chết vô cũng thịnh soạn. Tối đến
sẽ có khiêu vũ ở tửu quán Saxonne. Heo giấy và cờ xí - đen, trắng, đỏ - phất
phới khắp làng. Chỉ có một nơi một, treo cờ đen, đỏ, vàng của Cộng hòa
Đức. Màu cờ đen trắng đỏ của Hoàng gia Đức đã bị cấm treo. Tuy nhiên,
như Wolkenstein tuyên bố “những người chết đều hy sinh cho chế độ cũ
nên bất cứ ai treo cờ Cộng Hòa vơi ba màu đen đỏ vàng đều là phản
nghịch”. Như vậy anh chàng thợ mộc Beste ở căn nhà kia là quân phản
nghịch. Trong chiến tranh, hắn đã bị đạn xuyên thủng phổi nhưng vẫn cứ là
phản nghịch. Trong đất nước yêu quý của chúng tôi gần như ai cũng có thể
bị gọi là phản nghịch một cách dễ dàng. Chỉ có bọn Wolkenstein là khỏi.

Chúng tôi tới gặp viên Chủ tịch xã. Hắn không chịu trả tiền ngay. Rất

may là Henri Kroll vắng mặt vì quá nể phục Wolkenstein nên ở lại dự tiệc.
Kurt Bach thì ra ruộng lúa tán tỉnh các thôn nữ. Chỉ còn tôi và Georges đối
diện với lão Dobbeling và viên thơ ký Westhauss gù lưng.

Dobbeling mời xì-gà :

- Tuần tới trở lại, chúng tôi sẽ trả hết bằng tiền mặt. Bây giờ công việc bề

bộn quá.

Chúng tôi nhận lấy xì-gà. Georges ra điều hiểu biết :

- Nếu không gấp, chúng tôi sẵn sàng chờ. Chẳng may là hãng chúng tôi

có việc phải trang trải ngay hôm nay, vì thế chúng tôi cần có tiền.

Gã thơ ký cười ăng ẳng :

- Vậy chớ ai chẳng cần tiền..

Dobbeling láy mắt với tên cạo giấy lưng gù rồi rót rượu :

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.