BIA MỘ ĐEN - Trang 150

- Tại sao? Đôi khi tôi cũng tự hỏi như thế. Tại sao phải mổ khi biết là có

mổ cũng chằng ích gì? Cậu có muốn lập thành một bản liệt kê về những “tại
sao” không? Chắc phải dài bất tận. Và lúc đó phải thêm vào: tại sao tôi
không chịu uống rượu và không chịu cho ngưng cái cối xay, toàn những câu
hỏi tại sao? và tại sao không chịu hưởng cái thú vị của một đêm đẹp trời lại
tự dày vò đầu óc của mình? Tại sao phải tranh luận ý nghĩ của cuộc sống
trong khi có thể hưởng thụ?

Ông ta đứng lên vươn vai :

- Phải đi một vòng xem xét mấy người bị nhốt ra sao. Cậu có muốn đi

không?

- Đi.

- Mặc blouse trắng vào. Tôi sẽ cho cậu xem một nơi khác thường. Sau đó,

hoặc cậu sẽ mửa ra hết hoặc uồng thêm vào và cảm tạ những người làm ra
rượu nho.

- Chai này cạn rồi.

- Tôi còn một chai. Cậu có biết chỗ kỳ lạ ở đâu không? Hai mươi lăm

tuổi cậu đã biết khá nhiều về chết chóc, đau khổ và những ngu dại của con
người để tự đặt quá nhiều câu hỏi. Thế giới là như vậy... cho tới khi thật sự
hiểu biết được một vài điều thì tuổi tác đã cao, không còn hưởng thụ được
bao nhiêu, và cứ như thế, đợt sống này tới đợt sóng kia, thế hệ này tới thế
hệ khác. Chẳng ai học được của ai gì cả. Thôi, đi.

Chúng tôi ngồi ở quán Trung Ương: Georges, Willy và tôi. Đêm nay, tôi

không muốn ở nhà, chỉ có một mình. Wernicke đã đưa tôi tới trại phế binh.
Bị thương ở đầu, bị chôn sống... điên điên dại dại. Giữa đêm Hè êm ả, trại
bệnh đứng đen ngòm, thảm não giữa những tiếng hát họa mi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.