BIA MỘ ĐEN - Trang 17

- Tôi không phải là thằng ngu, chỉ biết những chuyện lẩm cẩm. Sống thực

hành, tôi còn hơn chú mày nhiều. Nhưng thà chết trong danh dự còn hơn là
sống nhờ vào sự ngoắt ngéo. Hễ tôi còn trách nhiệm bán hàng là phương
pháp cũ không được thay đổi, và bây giờ, đủ rồi! Tôi biết rõ điều gỉ tôi biết,
và tôi muốn người ta phải tôn trọng những cổ tục của người sáng lập. Tôi
muốn lộn mửa khi bị người ta phá hư mất sự vui vẻ của tôi. Tôi đã làm
được việc, còn chú mày, tại sao không làm giáo làng nữa đễ có dịp đá đít
những thằng bé lêu lổng trong làng?

Ông lấy nón, bước mau ra và đóng sầm cửa lại. Từ cửa sổ Georges và tôi

nhìn ông ta bơi trên đôi chân ngắn ngủn, dẫm mạnh lêm thềm đá với nhịp
bước của một cựu chiến binh, ống quần bị kẹp phập phều. Ông ta hướng về
phía quán rượu Blume.

Tôi bực mình không chịu được :

- Phải làm thế nào để tên cứng cổ đó biết làm việc thức thời! Làm cái

nghề này mà không chó má một chút là mất cả xác lẫn hồn. Cái thằng cha
bỉ ổi đó buôn bán với tử thần mà còn làm ra điều đạo đức.

Georges quá biết tính tôi nên cười xòa :

- Thôi, lấy tiền rồi dông đl! Bộ quên cái cà vạt định mua rồi hả? Mua

ngay đi, tối nay họ không tăng giá được.

Georges lấy va-li bạc hững hờ để vào phòng ngủ của anh ta bên cạnh văn

phòng. Tôi cuốn mấy gói bạc vào một mảnh giấy và hỏi Georges :

- Riesenfield có chắc tới không?

- Chắc, hắn đã điện thoại.

- Hắn muốn gì? Tiền hay chỉ là bán thôi?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.