BIA MỘ ĐEN - Trang 203

gian chờ đợi có thông cáo chánh thức, những người tàn tật và già lão chỉ
còn có cách là đi xin hay sống bám vào bạn bè, thân quyến.

Có tiếng bước chân nhè nhẹ vào ngõ hẻm. Tôi cẩn thận nhìn ra. Không

phải Knopf. Đó là một cặp nhân tình rón rén đi vào khu vườn của hãng
chúng tôi. Wilke có lý: họ còn có thể đi đâu được nếu không vào khu vườn
này? Nếu ở trong phòng trọ thì mụ chủ nhà sẽ rình ngoài cửa với cái chổi
trong tay, sẵn sàng nhân đanh đạo đức để tống cổ ra. Trong những công
viên, họ luôn luôn bị những cặp mắt sáng quắc của cảnh sát chiếu vào. Đi
khách sạn? Tiền đâu? Như vậy chỉ còn có ở đây là yên tịnh nhứt. Những
tấm bia lớn sẽ ngăn cặp này với những cặp kia. Những tấm bảng báo động
của tôi coi chừng giập chân chẳng có hiệu lực nào. Ai còn có thể nghĩ tới
ngón chân của mình khi tất cả máu trong người đều trên ba mươi bảy độ?

Cuối cùng tôi nhận ra tiếng bước nhịp nhàng của lão Knopf. Tôi nhìn

đồng hồ: hai giờ rưỡi khuya. Nhà cựu huấn luyện tân binh quân dịch này
chắc đã say nhừ. Không cần nhắm hướng, lão đi thẳng tới cái tháp đen. Tôi
kê miệng vào đầu ống nước đằng này và quát lớn :

- Knopf!

Tiếng nói qua tới đầu ống bên kia sẽ vang âm phía sau lưng lão như tiếng

gọi dưới đáy mồ. Lão thượng sĩ hồi hưu giụi mắt, nhìn quanh quất. Tôi lấy
giọng nhà binh :

- Knopf, chú không biết xấu hổ sao? Lúc nào say rượu về cũng đái bậy

vào các vật linh thiêng đó hả? Con bò?

Lão quay đầu khắp mọi hướng và ấp úng :

- Cái gì?... Ai đó?

- Khốn khiếp! Còn dám hỏi lại à? Thượng cấp nói chuyện phải đứng

nghiêm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.