BÍCH HUYẾT TẨY THƯƠNG NGÂN - Trang 243

Thiết Chấn Thiên và Vương Vạn Võ, còn lại Tuyệt đại sư chiếm riêng một
phòng. Chẳng ai muốn tiếp cận Tuyệt đại sư, ông cũng không muốn bắt
chuyện với ai. Trong đêm lạnh vắng, một mình một phòng trống, chẳng biết
khi những chuyện cũ trong quá khứ ùa về trong trí thì ông nghĩ gì?

Mọi người đều cảm thấy khá mệt mỏi, nhưng không phải ai cũng ngủ

được. Tạ Ngọc Luân chưa ngủ, nằm trên mặt đất trải chiếu, cô nghe tiếng
gió rít ngoài song như tiếng thiếu phụ đang khóc tỉ tê.

- A Uyển, mi ngủ chưa?
Đại Uyển cũng không ngủ được:
- Chưa.
Tạ Ngọc Luân hỏi:
- Tại sao mi không ngủ được? Đang nghĩ gì vậy?
- Tôi chẳng nghĩ gì cả, tôi chỉ muốn ngủ một giấc cho no.
Tạ Ngọc Luân chợt cười khẽ:
- Mi đừng gạt ta, ta biết mi đang nghĩ gì.
-...
- Mi đang nghĩ đến Mã Như Long, ta biết mi thích hắn.
Đại Uyển không nhận, cũng không chối, chỉ hỏi ngược lại:
- Sao tiểu thư chưa ngủ? Cô đang nghĩ gì đó?
Câu trả lời của Tạ Ngọc Luân hẳn làm ai cũng ngạc nhiên.
Cô thở dài:
- Ta cũng giống mi, ta đang nghĩ đến Mã Như Long. Mấy tháng nay, đêm

nào hắn cũng ngủ chung một phòng với ta, mỗi đêm ta đều nghe được tiếng
thở của hắn, bây giờ làm sao ta không nhớ đến hắn được? Làm sao ngủ
được?

Đại Uyển không nói gì thêm, nhưng đột nhiên cô bật dậy đi đến mở cửa

sổ ra.

Trong đêm khuya khoắt, một cô gái như Đại Uyển, nếu bị người khác

khuấy động tâm sự, còn nói gì được?

Tạ Ngọc Luân hình như có nhiều điều muốn nói:
- Ta không có chị em khác, chỉ có mình mi là thân nhất. Chưa bao giờ ta

nghĩ mi có thể hại ta, cho nên hôm ấy lúc mi đột nhiên xuất thủ điểm huyệt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.