BIỂN - Trang 119

là bà vợ ông chủ tiệm, một bà to lớn tóc màu cát không phải là không dễ
coi, đang vơ vẩn nhìn ra cửa trong một giấc mơ ngày trống rỗng. Bà vận
một cái áo liền váy hoặc tạp dề màu lơ nhạt có mép viền lượn kiểu vỏ sò
bằng vải trắng. Tên bà là gì nhỉ? Đấy, không thể nhớ ra được - thế mà cũng
đòi làm thần đồng Ký ức. Bà Strand, tôi sẽ gọi bà là bà Strand, nếu có phải
gọi đến tên bà. Kiểu đứng của bà thật đặc biệt, cái này thì chắc chắn là tôi
nhớ, chắc nịch và vuông vức, một cánh tay đầy tàn nhang duỗi ra với nắm
tay chống gập các khớp xuống mép trên của cái máy tính tiền. Nước cam
trộn kem trong cốc chúng tôi có một lớp váng bọt ở trên. Chúng tôi uống
bằng ống hút giấy, tránh mắt nhau trong một cảm giác thẹn thùng mới mẻ.
Tôi có một cảm giác như đang lắng chìm xuống rất nhẹ nhàng, rộng lớn và
khoáng hoạt, như một tấm chăn vừa tung ra đang hạ xuống giường, hoặc
một cái lều đang chùng xuống cái nệm không khí của chính mình. Sự thật
của cái hôn kia trong bóng tối của rạp - tôi đang nghĩ chắc hẳn đó là nụ hôn
đầu của chúng tôi - ngồi chắn giữa chúng tôi như một kinh ngạc ngất ngây,
lớn đến nỗi không thể phớt lờ nó được. Chloe có một lớp lông vàng mịn
trên mép, tôi đã cảm thấy nó chạm vào môi mình như lông chồn mượt mà.
Còn bây giờ thì cốc nước cam của tôi đã gần cạn và tôi đang sợ hút tiếp thì
cái ống sẽ kêu òng ọc như sôi bụng. Từ dưới mi mắt khép hờ tôi nhìn trộm
đôi bàn tay của Chloe, một để trên mặt bàn, một đang cầm cốc nước. Ngón
tay mũm mĩm ở khớp dưới rồi thon dần lên, búp măng như tay mẹ nó, tôi
nhận ra rồi. Cái radio của bà Strand đang phát ra một ca khúc có điệu trầm
bổng mà Chloe đang lơ đãng họa theo. Những bài hát hồi đó thật có ý nghĩa
với chúng tôi, rền rĩ những nhớ nhung với mất mát, nỗi đau đớn đích thực
của cái mà chúng tôi vẫn nghĩ là ái tình. Ban đêm nằm trên giường trong
túp nhà gỗ, những giai điệu của chúng thường lọt đến tai tôi, một thứ âm
thanh chát chút mà xa vời của kèn đồng từ các sàn nhảy của khách sạn
Beach hoặc khách sạn Golf theo gió biển vọng đến, và tôi sẽ nghĩ đến
những cặp nhảy, các cô gái tóc uốn thành sóng trong những bộ cánh xanh
lơ và xanh lá cây chua loét, những anh chàng tóc rủ trước trán diện comlê
thể thao và giày đế cao, đang lượn tròn ở đó trong bóng tối chập chờn nóng
hổi và bụi bậm. Ôi người yêu ơi sao tôi cô đơn lòng chỉ còn những nụ hôn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.