BIỂN - Trang 137

cũng không cài và ve áo nhọn mở ra để lộ phần bụng gọn ghẽ của ông,
trông ông vừa chăm chủ vừa cảnh giác như một trong những con chim đục
đang múa hết cỡ, như công hoặc trĩ gì đấy, và đang oai vệ đi đi lại lại từ
đằng xa, mắt nhìn thèm chết đi được mà vẫn giả bộ phớt tỉnh, trong lúc chị
mái luôm nhuôm vẫn thản nhiên bới đất tìm mồi. Cô V. tống táng những
chăm chút thận trọng kín đáo của ông với cảm giác vừa hơi cáu vừa hơi
lúng túng. Thấy những cái nhìn hờn dỗi của ông ném về phía cô, tôi đoán
chừng trước đây cô cũng đã làm cho ông có cơ hy vọng nhưng rồi lại lập
tức lấy hết lại khi tôi xuất hiện và thành chứng nhân cho những chuyện vớ
vẩn ấy của cô, còn bây giờ thì cô đang tự giận mình và rất muốn tôi phải tin
rằng những gì mà ông có thể đã tưởng là được cô khích lệ kia thực chỉ là
biểu hiện lịch sự nghề nghiệp của một bà chủ cho thuê nhà mà thôi.

Thường tự mình cũng chẳng biết tiêu thời gian cách nào, tôi đã lần mần

theo dõi lịch sinh hoạt điển hình trong một ngày của ông Đại tá. Ông dậy
sớm, vì ông là một người ít ngủ, và bằng những nhún vai mím môi và về im
lặng đầy ý nghĩa ông muốn chúng tôi hiểu rằng ông có hàng kho những cơn
ác mộng chiến trận khiến cho một kẻ hay mê mệt như ông không thể ngủ
nổi, mặc dù tôi biết rằng những ký ức tệ hại vẫn ám ảnh ông đã không phải
tích tụ từ những xứ thuộc địa xa xôi mà chỉ ở đâu đó ngay gần nhà, như
trên những lối xóm và đường làng gập ghềnh ngày vùng Nam Armagh vậy
thôi. Bữa sáng ông ăn một mình, ở một cái bản nhỏ ngay chỗ góc lò sưởi
trong bếp - không, tôi không nhớ có cái lò sưởi nào chứ chưa nói đến cái
góc cho nó - bởi cảnh cô liêu là tâm trạng ưa thích của ông để làm cái việc
mà ông thường tuyên bố một cách huyênh hoang là bữa ăn quan trọng nhất
trong ngày
của mình. Cô Vavasour cũng chiều ý để ông yên, và dọn ra cho
ông những món thịt sấy, trứng, và bánh pudding đen với một vẻ im lặng
giễu cợt. Ông giữ riêng những món gia vị của mình, những cái lọ không có
nhãn đựng những thứ sền sệt nâu nâu, đo đỏ, xanh sẫm, và đong chúng với
sự chính xác và thận trọng của một nhà giả kim thuật.Ông còn có một món
phết tự chế nữa mà ông gọi là “slap”, một thứ hổ lốn màu vàng nâu gồm có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.