BIỂN - Trang 141

vẻ lơ đễnh gần như thách đố, một cách phản ứng quý phải cố hữu. Sau món
cá thì đến món đào đóng hộp trộn ngập với một thứ sền sệt âm ấm xám xì
sàn sạn, mà nếu ký ức tuổi thơ của tôi vẫn đáng tin thì chính là bánh thạch
nấu bằng thóc đầu đinh gạn từ cối xay lúa ra

[30]

. Bánh thạch đầu đinh, lạy

Chúa tôi. Khi chúng tôi im lặng loay hoay với món bánh thạch như bùn sạn
ấy, chỉ nghe tiếng thìa dĩa lách cách, bỗng nhiên tôi hình dung thấy mình
như kiểu một cái gì đó như con đười ươi to tướng đen sì lù lù ở bàn, hoặc
không phải cái gì đó mà là một cái không gì cả thì đúng hơn, một cái lỗ ở
trong phòng, một sự vắng mặt phập phồng, một khoảng tối nhìn thấy được.
Rất lạ. Tôi thấy cái cảnh ấy như thể nhìn từ bên ngoài mình, gian phòng ăn
dưới ánh sáng của hai cái đèn bình thường, cái bàn xấu xí với bộ chân quỳ
cong queo, cô Vavasour lơ đễnh vẩn vơ và ông Đại tá cúi gằm trên đĩa thức
ăn, miệng nhai hở cả một đai đeo răng giả ở hàm trên, còn tôi là cái hình
đen sì lù lù không rõ nét, giống cái hình mà không ai dự buổi lên đồng nhìn
thấy cho đến tận sau khi bức ảnh chụp cảnh ấy đã rửa và in tráng xong
xuôi. Tôi nghĩ mình đang trở thành bóng ma của chính mình.

Sau bữa tối ấy, cô Vavasour dọn sạch bàn với chỉ vài động tác rất linh

hoạt - nói chung là cô quá thạo những loại việc vặt như thế - trong khi ông
Đại tá với tôi ngồi buồn ngơ ngẩn lắng nghe bụng dạ mình òng ọc chiến
đấu với những nhục mạ vừa mới tống vào cho chúng. Sau đó cô V. oai vệ
dẫn chúng tôi sang phòng tivi. Đây là một căn phòng thiếu sáng buồn thảm
và không hiểu sao có hơi hướng của một căn hầm ngầm, lúc nào cũng ẩm
và lạnh. Đồ đạc trong đó cũng có vẻ hầm ngầm, như đã bị chìm xuống đây
trong nhiều năm từ một chỗ sáng sủa nào khác ở trên. Một cái sofa phủ vải
bông in hoa nằm chúi ở đó như đang sợ hãi, hai tay vịn ưỡn rộng và mấy
cái gối kê chảy xệ hết cả. Có một cái ghế bành bọc vải ca rô, và một cái bàn
nhỏ ba chân với một chậu cây bụi bặm mà tôi tin là một cây tỏi rừng chính
hiệu tôi đã không nhìn thấy từ bao giờ chẳng biết, hoặc là chưa bao giờ
thấy cũng nên. Cây dương cầm dạng tủ của cô Vavasour, nắp đậy chặt,
đứng dựa bức tường đằng sau như đang mím môi căm tức nhìn đối thủ lòe

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.