BIỂN - Trang 143

đến cái gì, và phải nói rằng cả cái nhà này nhắc tôi nhớ đến cái gì, và chắc
hẳn đây chính là cái lý do thực sự đã khiến tôi ngay lập tức tìm về ẩn náu ở
đây, ấy là những gian phòng đi thuê mà mẹ con tôi đã ở, đã buộc phải ở,
trong suốt những năm thiếu thời của tôi. Sau khi bố tôi bỏ đi, mẹ đã buộc
phải tìm việc làm để sống và nuôi tôi ăn học, thì cũng là ăn học chứ gì.
Chúng tôi dọn ra thành phố, mẹ và tôi, nơi mẹ nghĩ chắc mẹ sẽ có nhiều cơ
hội hơn. Mẹ không có kĩ năng gì, đã phải bỏ học từ sớm,và chỉ mới đứng
bán hàng được ít lâu thì gặp rồi lấy bố để được thoát khỏi gia đình, nhưng
mẹ vẫn tin rằng ở đâu đó đang có một chân làm lý tưởng đang chờ mẹ, cái
nghề của mọi nghề, một công việc mà mẹ và chỉ có mẹ là có thể làm nổi
nhưng lại có thể chẳng bao giờ tìm ra nó, thật điên rồ. Thế là chúng tôi
chuyển từ chỗ này qua chỗ nọ, từ nhà trọ này đến nhà trọ kia, mà lúc nào
hình như cũng dọn đến chỗ mới trong một tối chủ nhật mùa đông mưa phùn
tầm tã. Chúng giống nhau cả thôi, những căn phòng ấy, hoặc ít nhất cũng là
như vậy trong ức của tôi. Một cái ghế bành một bên tay đã gãy, tắm cao su
trải sàn thủng lỗ chỗ, cải lò đốt bằng hơi vuông vức đen sì ở một góc phòng
và sặc mùi xào rán của người đã trọ ở đó trước đây. Nhà vệ sinh ở cuối
hành lang, vành gỗ lót chỗ ngồi sứt sẹo và một vết gỉ nâu sì chạy vòng dưới
mép bệ phía sau, còn đây xích giật nước xả thì đã mất cái tay cầm. Mùi
trong hành lang giống như mùi hơi thở của tôi khi tôi thở mãi vào vốc tay
che kín mũi mình để xem lúc bị ngạt thì nó ra làm sao. Mặt cái bàn mà
chúng tôi ngồi ăn thì sờ tay lúc nào cũng thấy nhơm nhớp cho dù mẹ đã cọ
rửa kĩ đến mấy. Uống xong trà, mẹ sẽ dọn hết các thứ đi, trải tờ Tin Chiều
lên bàn dưới quầng sáng vàng vọt của cái bóng điện sáu mươi oát, rồi cầm
một cái cặp tóc đọc rà từng mục trong những cột quảng cáo việc làm, cứ
hết mỗi mục lại hất cái cặp tóc một cái như làm dấu xóa và giận dữ lẩm
bẩm. “Nhất thiết phải có kinh nghiêm... cần có thư giới thiệu... phải có
bằng đại học...
Ha!” Sau đó là bộ bài bóng nhẫy, những que diêm chia
thành hai đống đều nhau, cái gạt tàn bằng thiếc đầy ụ những đầu mẩu thuốc
lá của mẹ hút, cốc ca cao cho tôi và cốc rượu anh đào dùng để nâu nướng
cho mẹ. Chúng tôi chơi đủ mấy trò bài lá: Old Maid, Gin Rummy, Hearts.
Sau đó đến lượt cái sofa giường được kéo ra, lớp nệm lót chua chua căng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.