BIỂN - Trang 159

buổi đầu gặp gỡ. Một nghệ sĩ vĩ đại và bi thảm đã có cái nhìn tự thân như
vậy, sao tôi lại muốn xác thực hơn khi nhìn bản thân mình? Chúng tôi đã cố
hết sức, Anna và tôi. Chúng tôi đã tha thứ cho nhau về những gì không phải
là của mình. Còn có thể mong gì hơn thế nữa trong cái thung lũng nước mắt
khổ đau này? Đừng làm bộ rầu rĩ thế, Anna đã nói, em cũng đã căm ghét
anh. một chút thôi, rốt cuộc thì chúng mình đều là con người cả
. Vậy mà,
mặc dù tất cả những chuyện ấy, tôi vẫn không thể gạt bỏ được cái cảm giác
đinh ninh rằng chúng tôi đã bỏ lỡ cái gì đó, rằng tôi đã bỏ lỡ một cái gì đó,
chỉ có điều chẳng biết nó có thể đã là cái gì.

Lạc đường rồi. Lẫn lộn lung tung cả rồi. Tại sao tôi lại hành hạ mình với

những suy tưởng rối rắm mập mờ và tắc tị như vậy, Chẳng nhẽ tôi ngụy
biện thế vẫn chưa đủ hay sao? Thôi đi nào, Max, hãy để mình được yên
xem nào.

Cô Vavasour bước vào, một bóng ma lẫn trong những cái bóng khác của

gian phòng nhập nhoạng. Cô hỏi tôi có đủ ấm không, có cần cô đốt lò sưởi
lên không. Tôi hỏi cô về cô Bun, cô ấy là ai, hai người đã biết nhau như thế
nào, chỉ cốt cho có chuyện để hỏi. Một lúc sau mới nghe tiếng cô, mà
không phải là để trả lời những câu hỏi của tôi.

“Chẳng là, anh biết không” cô nói, “gia đình nhà Vivienne là chủ sở hữu

ngôi nhà này.”

“Vivienne nào?”

“Là Bun ấy.”

“À...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.