BIỂN - Trang 160

Cô cúi xuống lò sưởi và lách cách nhấc một bộ túc cầu khô lên khỏi dàn

đốt.

“Mà có khi bây giờ chính cô ấy là chủ rồi,” cô nói, “vì hầu hết người nhà

cô ấy đều mất cả.” Tôi nói tôi rất ngạc nhiên, tôi cứ tưởng cái nhà này là
của cô. “Không đâu,” cô nói, nhíu mày nhìn những bông hoa khô nỏ trong
tay, rồi ngẩng lên, vẻ gần như tinh quái, thè ra một tí đầu lưỡi ngoài.
“Nhưng tôi là một phần của ngôi nhà, có thể nói vậy được.”

Từ phòng ông Đại tá chúng tôi nghe văng vẳng tiếng đám đông reo hò và

cái giọng quang quác đầy phấn khích của anh chàng bình luận viên; có ai
đó vừa ghi bàn. Họ đang chơi gần như trong bóng tối rồi. Dễ chấn thương
lắm đây.

“Cô chưa lấy chồng bao giờ sao?” tôi hỏi.

Cô mỉm một nụ cười đầy vẻ thanh đạm, mắt lại nhìn xuống.

“Ồ, chưa,” cô nói. “Tôi chưa bao giờ lấy chồng.” Cô liếc nhanh một cái

rồi nhìn ra chỗ khác. Hai cái chấm màu đen trên hai gò mà cô ửng đỏ.
“Vivienne,” cô nói, “đã từng là bạn tôi. Bun ấy mà.”

“À…” tôi còn biết nói gì hơn nữa?

Bây giờ thì cô đang chơi dương cầm. Bản Những cảnh thời thơ ấu của

Schumann. Như thể ra hiện cho tôi vậy.

Cũng lạ, có phải không nhỉ, cái lối chúng đóng chốt lại trong tâm trí,

những vật tuởng chừng như đã không hề được để ý đến ấy. Đằng sau nhà
Tuyết Tùng, nơi góc nhà đâm vào mảnh sân đầy cỏ dại mọc thành từng búi
cao, bên dưới cái ống máng méo mó đen sì, có một cái thùng chứa nước,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.