BIỂN - Trang 165

lái xe ra, nó biết là tôi đang bực và nhoẻn miệng cười, đúng là một thằng
quái con. Ông Grace nhìn tôi từ sau lần kính xe, nghiêng đầu về phía Chloe
nói cái gì đó, và cũng nhoẻn miệng cười. Lúc ấy thì trời đất đang tươi sáng
và hây hẩy gió bỗng toát đầy về giễu cợt và chớt nhả. Ông Grace nhấn
mạnh ga và chiếc xe chồm lên phía trước, bánh sau nghiến trên mặt đường
đá dăm, đến nỗi tôi phải vội vàng bước tránh sang một bên - mặc dù khác
nhau hoàn toàn, bố tôi và Carlo Grace lại có kiểu cợt nhả giống nhau - và
Chloe, qua cửa bên, mặt nhòa đi sau lần kính, nhìn tôi với một vẻ chau mày
ngạc nhiên, như thể lúc ấy nó mới để ý thấy tôi đang đứng đó, mà có vẻ
đúng là như thế thật. Tôi giơ một tay lên vẫy, hết sức ra vẻ bất cần, và nó
mỉm cười, nhệch môi ra vẻ tội nghiệp rồi nhún vai xin lỗi một cách quá
đáng, rụt đầu đến tận ngang tai. Chiếc xe khựng lại để cho Myles lên cùng.
Chloe ghé mặt sát cửa sổ, lẩm bẩm cái gì đó không thành tiếng, rồi đưa tay
trái lên với dáng điệu trịnh trọng kỳ quặc, có thể là một kiểu ban phước gì
đó, và tôi chỉ còn biết mỉm cười, rồi cũng nhún vai, cũng vẫy lại, trong lúc
cái xe mang nó đi trong một luồng khói xả phụt ra sau, thấp thoáng cái đầu
như bị cắt rời ra của Myles sau lần kính hậu, vẫn nghiêng nghé nhăn nhở
với tôi.

Ngôi nhà thành ra như hoang vu. Tôi bước qua của nước và đi xuống chỗ

hàng cây mọc thành một hàng chéo góc đánh dấu phạm vi của khu vườn.
Quá đó là lối đi chạy đọc theo đường tàu hỏa lát bằng những phiến đá xanh
zích zắc đủ mọi hình_ thù ghép rời rạc với nhau và bốc lên một thứ mùi tro
than hơi đốt ngửi rất độc. Những cái cây trồng quá gần nhau thành thử vặn
vẹo trông rất khó chịu, những nhánh chạc trên ngọn uốn lượn bối rối như
rất nhiều cánh tay vung ra loạn xạ. Chúng là gì nhỉ? Không phải sồi, có thể
là sung dâu. Chưa kịp biết mình đang làm gì thì tôi đã leo lên một cái cây ở
gần chính giữa. Thật chẳng phải tôi tí nào, tôi không phải là thằng bạo dạn,
cũng chẳng ưa mạo hiểm, và từ nhỏ đã sợ độ cao, mà bây giờ vẫn vậy. Thế
mà lúc ấy tôi cứ thế leo, lên cao mãi, tay với chân đạp, chân đạp tay với, từ
cành này đến cành kia. Tôi thấy trèo dễ và háo hức quá, mặc kệ lá cây rì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.