BIỂN - Trang 166

rào phản đối ầm ĩ xung quanh và những cành con cứ quật vào mặt liên hồi,
chẳng mấy chốc đã lên gần đến ngọn và không thể leo cao hơn được nữa.
Tôi bám chặt ở đó, dũng cảm như một thủy thủ đang đứng trên đỉnh cột
buồm, mặt đất như boong tàu lắc lư rất xa ở phía dưới, trong khi trên đầu
tôi là bầu trời màu ngọc trai đùng đục có vẻ thấp đến mức với tay lên được.
Ở độ cao ấy, gió là một dòng không khí chảy đều đặn không ngừng và
đượm mùi của những thứ trong đất liền, mùi đất, mùi khói, và mùi súc vật.
Tôi có thể nhìn rõ những mái nhà của thị trấn ở mãi phía chân trời, và quá
nữa và cao hơn, như một ảo ảnh, là một con tàu nhỏ xíu như bằng bạc nằm
im phăng phắc trên một vệt biển nhợt nhạt. Một con chim đậu xuống một
khúc cành nhỏ, nhìn tôi rất ngạc nhiên, rồi vội vàng bay đi với một tiếng
chiêm chiếp đầy tự ái. Lúc ấy tôi đã quên việc lỡ hẹn của Chloe, trong lòng
đang say sưa tràn đầy một niềm vui quái lạ được ở cao đến thế và xa mọi
chuyện đến thế, và mãi đến khi nghe tiếng cô khóc thổn thức tôi mới biết
rằng Rose đã đang ở ngay bên dưới mình. Cô đứng ngay dưới gốc cái cây
bên cạnh, hai vai so lên, khuỷu tay ép chặt vào sườn như muốn giữ cho
mình không bị sụm xuống. Những ngón tay xúc động vần vò một cái khăn
đã bị vo tròn lại, nhưng cái dáng cô trông thật tiều tụy, đứng ở đó giữa bầu
không khi xào xạc của buổi chiều, đến nỗi lúc đầu tôi đã tưởng cô đang vò
trong tay một bức thư tình chứ không phải là một chiếc khăn tay. Từ trên
nhìn xuống trông cô thật lạ, người bị thu lại chỉ còn như một cái đĩa méo
gồm hai vai và đỉnh đầu - đường ngôi cũng trăng trắng như chiếc khăn ướt
đẫm cô đang cầm trong tay và khi cô quay ngoắt lại vì có tiếng chân bước
từ phía sau lưng đến; cả người cô nghiêng ngả đi một cái như một con đích
gỗ trong trò bóng lăn mới chỉ bị trên bóng chạm sượt qua sườn. Bà Grace
đang đi đến theo lối mòn trên cỏ dọc bên dưới đường đây phơi, đầu hơi cúi
và hai cánh tay bắt chéo nhau ép trên ngực. Bàn tay bên này nắm lên vai
bên kia. Bà đi đất, mặc quần cộc và một cái sơ mi trắng của chồng rộng
thùng thình mà lại hóa hay với bà. Bà dừng lại cách chỗ Rose một quãng
ngắn, đứng im lặng một lúc, quay bên này bên kia ngay tại chỗ, bàn tay vẫn
ôm lấy hai vai, như thể cả bà cũng đang phải ôm lấy mình như Rose, bản
thân bà cũng là một đứa trẻ mà bà đang nựng trên tay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.