BIỂN - Trang 167

“Rose” Bà nói với giọng dỗ dành như đang đùa “nào, Rose, có chuyện gì

vậy?”

Rose, vừa mới dứt khoát quay mặt đi về phía cánh đồng, chỉ khịt mũi

một cái đầy nước mắt.

“Có chuyện gì thế?” Bà kêu lên, giọng lên cao vút ở cuối câu như bị tràn

ra khỏi chính nó “Cải gì vậy?”

Rose hỉ mũi một cách phẫn nộ vào mép cái khăn vo tròn rồi kết thúc

bằng một cái hất đầu lật hết tóc ra sau. Ngay ở vị trí của mình, tôi vẫn có
thể thấy bà Grace đang mỉm cười và cắn môi. Từ rất xa phía sau tôi vọng
lại một hồi còi tàu hỏa. Chuyến tàu chiều từ thị trấn, cái đầu tàu đen sì và
nửa tá toa gỗ sơn xanh lá cây đang lao qua cánh đồng về phía chúng tôi như
một thứ đồ chơi cồng kềnh điên rồ, nhả ra những vòng khói trắng dày đặc.
Bà Grace lẳng lặng bước tới và chạm vào khuỷu tay Rose, nhưng Rose giật
phắt ra như phải bỏng. Một trận gió thổi cái sơ mi dán chặt vào người bà,
làm lộ rõ đường viền đầy đặn của cặp vú. “Thôi đi nào, Rose ơi” bà lại dỗ
dành, và lần này thì luồn được tay vào một bên khoeo của cô, rồi sau khi đã
nhẹ nhàng kéo cô nhiều lần, đã khiến cô quay lại, dù vẫn cứng người không
muốn tí nào, rồi cả hai bắt đầu sánh vai đi đi lại lại dưới hàng cây. Rose
bước thấp bước cao, nói rất nhiều, trong khi bà Grace vẫn cúi đầu và có vẻ
chẳng nói câu nào; nhìn đôi vai và đáng điệu như lom khom chậm chạp của
bà tôi nghĩ có lẽ bà đang cố nhịn cười. Trong những lời run rẩy giữa những
cơn nức nở của Rose, những từ lọt đến tai tôi là yêungu ngốcông
Grace
, còn những câu trả lời của bà Grace thì tôi chỉ nghe được câu Carlo
ư
? nối tiếp bằng một tiếng Úi... nghe có về rất ngạc nhiên. Thình lình, đoàn
tàu đã chạy đến đó, khiến cái thân cây rung lên giữa hai đầu gối tôi; đầu tàu
chạy ngang qua, tôi nhìn vào khoang lái và thấy một tròng mắt trắng lóe lên
về phía tôi từ một cặp lông mày sạm khói mà vẫn óng ánh Tôi quay xuống

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.