BIỂN - Trang 179

nay, khi cô thấy tôi lẳng lặng tìm từ ngữ cho chúng một lần nữa, cô đã lắc
đầu, không phải là không tử tế. “Tôi không thể giúp anh được,” cô mới, vẻ
mỉm cười. “Anh phải biết điều đó chứ.” Cô nói phải biết nghĩa là sao? Tôi
có biết gì mấy đâu về tất cả mọi chuyện. Chúng tôi đang trong sảnh chờ,
ngồi chỗ khoang của sổ, như vẫn thường thế. Bên ngoài, trời lạnh và sáng
sủa, một ngày đông thực sự đầu tiên của chúng tôi. Tất cả đều ở thời hiện
tại lịch sử. Cô Vavasour đang vá cái gì mà tôi ngờ là một chiếc bít tất của
ông Đại tá. Cô có một cái dụng cụ bằng len, hình thù như một cây nấm lớn,
và cô căng chỗ gót chiếc bít tất lên đó để mạng chỗ bị thủng. Tôi thấy thanh
thản được nhìn cô làm cái công việc phi thời gian ấy. Tôi đang cần nghỉ
ngơi. Đầu tôi có lẽ đang đầy những vụn bông ướt sũng và miệng thì vẫn
đắng ngắt vị nôn ọe mà bao nhiều trà sữa với bánh nướng ròn của cô
Vavasour vẫn chưa át đi hết được. Lại còn cái vết tím bầm ở một bên thái
dương đang đau rần rật nữa. Tôi ngồi trước mặt cô V., ngoan ngoãn và hối
lỗi. Chưa bao giờ tôi thấy mình giống một tội phạm nhóc con đến thế.
Không biết có ngày nào như ngày hôm qua không, cả đêm qua nữa, và lạy
trời, ngay đến sáng hôm nay cũng vậy. Mọi chuyện đã bắt đầu từ một lời
hứa hẹn vô thưởng vô phạt. Mà trớ trêu thay, Chính cô con gái ông đại tá là
người hẹn sẽ xuống thăm, cùng với cả đức lang quân và bọn trẻ con. Ông
Đại tá đã cố ra vẻ dửng dưng, làm ra bộ như minh đâu có thiết - “Chúng ra
sẽ bị quấy nhiễu đây!” - nhưng trong bữa sáng hai bàn tay ông cứ lẫy bẫy vì
phấn khích đến nỗi cái bàn cũng bị rung theo và cốc chén cứ lanh canh hết
cả lên. Cô Vavasour cứ nhất định rằng cô con gái ông và gia quyến phải ở
lại ăn trưa cả ở đây, rằng có sẽ làm một con gà, và hỏi bọn trẻ ấy sẽ thích ăn
kem loại gì. “Ôi chao, thôi đi nào” ông Đại tá đỏ mặt, “thực mà, không cần
đâu!” Nhưng ai cũng phải thấy là ông đang xúc động ghê gớm, mắt có lúc
còn rơm rớm nữa. Bản thân tôi cũng thấy hồi hộp, không biết cuối cùng thì
cái cô con gái này với anh chồng rất đực tính của cô ta nó ra làm sao.
Nhưng cứ nghĩ đến bọn trẻ là tôi thấy hãi hãi thế nào; trẻ con nói chung,
xin lỗi nhé, hay làm cho tên Yêu Râu Xanh

[37]

ẩn khá kĩ trong con người tôi

ngọ nguậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.