BIỂN - Trang 183

về tận cửa phòng ngủ của tôi ở nhà Tuyết Tùng. Nhưng làm sao mà ông lại
biết mà ra tìm tôi ở đó? Có vẻ là trong cuộc đối thoại của chúng tôi trên cầu
thang, mặc dù chữ đối thoại ở đây là không đúng, vì theo ông thì hầu như
chỉ có mình tôi nói, tôi đã có lải nhải về một sự thật mà ai cũng biết, ấy là
tôi nghĩ thế, rằng chết đuối là cái chết nhẹ nhàng nhất, và khi muộn lắm rồi
mà vẫn không nghe tiếng tôi về, ông đã sợ rằng biết đâu trong tình trạng
say sưa rồi lại chằng định giải quyết luôn bản thân mình theo kiểu ấy, và
ông quyết định phải đi tìm. Ông đã sục sạo ngoài bờ biển rất lâu, và đã định
bỏ dở cuộc tìm kiếm thì bỗng có ánh trăng hoặc ánh sao gì đó rọi đúng vào
chỗ tôi đang nằm ngửa trên bãi đá cuội. Cuối cùng, khi đã về đến nhà Tuyết
Tùng, sau khi đã loạng choạng mãi với rất nhiều chặng nghỉ vì tôi cứ lải
nhải hết chuyện này đến chuyện khác, ông giúp tôi lên cầu thang và đưa tôi
vào tận phòng. Tất cả cuộc hành trình chất chưởng ấy là do ông kể lại thôi,
chứ như tôi đã nói, tôi chẳng nhớ lại được tí gì. Sau đó ông lại nghe tiếng
tôi nôn ọe ầm ĩ trong phòng - không phải lên thăm mà là qua cửa sổ xuống
sân sau, tôi xin nói ngay thế - rồi có vẻ ngã thịch một cái rất nặng xuống
sàn, và ông lại quyết định phải vào xem sao, và thế là ông lại thấy tôi, lần
thứ hai trong đêm đó, lù lù một đống, như người ta vẫn nói, dưới chân
giường, bất tỉnh nhân sự, và như ông phán đoán, cần phải được cấp cứu y tế
ngay.

Tôi tỉnh lại lúc trời còn chưa sáng và thấy một cảnh lạ lùng đáng sợ mà

lúc đầu tôi cứ ngỡ là một ảo giác. Ông Đại tá ở đó, vẫn đóng bộ tuýt cứng
nhắc y như kỵ binh thường lệ của ông - ông chưa hề chợp mắt tí nào - nhíu
mày đi đi lại lại trong phòng, và khó tin hơn nữa là cả cô Vasasour cũng ở
đó. Sau này tôi mới biết là cô cũng đã nghe thấy, hoặc có thể là cảm thấy
thì đúng hơn, từ chính những lóng xương của căn nhà cổ, cái cú ngã rung
động của tôi sau cơn nôn ọe ở cửa sổ. Cô đang mặc bộ áo dài Nhật của
mình. Và tóc cô búi hết vào một cái lưới mà từ bé tôi chưa nhìn thấy bao
giờ. Cô ngồi trên một cái ghế cách xa tôi một quãng, sát ngay tường, quay
nghiêng, giống hệt tư thế của bà mẹ Whistler

[38]

, hai bàn tay đặt trên lòng và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.