BIỂN - Trang 184

gương mặt cui cúi, thành thử hai hốc mắt cô có vẻ như hai cái hố rỗng đen
ngòm. Một cái đèn, mà tôi nghĩ là một ngọn nến, đang cháy sáng trên mặt
bàn trước mặt cô, tỏa ra một quầng sáng lờ mờ hình cầu vào cảnh trí mà
nếu nhìn toàn cảnh - một vòng tròn lờ mờ sáng với một đàn bà ngồi và một
đàn ông đi đi lại lại - thì giống như một bức phác thảo nghiên cứu cảnh ban
đêm của Gericault hoặc de la Tour

[39]

. Ngỡ ngàng, và cũng chẳng muốn cố

tình tìm hiểu xem đang có chuyện gì, hoặc làm sao mà cả hai người lại
đang ở đó, tôi lại ngủ thiếp đi, mà cũng có thể là lại ngất đi.

Khi tôi tỉnh lại tiếp theo đó thì các rèm cửa đều kéo ra hết và đã là ban

ngày. Căn phòng có một vẻ vừa bị chỉnh đốn và hơi ngõ ngác, tôi nghĩ thế,
và mọi thứ đều nhợt nhạt chẳng có đặc điểm gì, như gương mặt đàn bà sáng
ra còn chưa trang điểm. Bên ngoài, một vòm trời trắng đều đặn buồn bã úp
bất động xuống mái nhà như chỉ còn cách chừng một hai thước. Những sự
kiện đêm trước lờ mờ thay nhau xấu hổ hiện lại trong tâm thức lộn xộn của
tôi. Xung quanh thì chăn nhàu gối nát như vừa qua một cuộc truy hoan, và
nồng nặc mùi nôn ọe. Tôi đưa một tay lên và đau nhói đến lộng óc khi
chạm phải vết sưng bùng nhùng bên thái dương chỗ đã bị đập vào hòn đá.
Chỉ đến lúc đó, khi giật mình cọt kẹt trên giường, tôi mới để ý thấy một gã
còn trẻ đang ngồi trên cái ghế của tôi, hai sánh tay khoanh lại trên mặt bàn
viết của tôi trong tư thế hơi nghiêng ra phía trước, đọc một cuốn sách mở
đặt nằm trên tấm da kê viết của tôi. Gã đeo kính gọng thép, trán hói cao, tóc
lưa thưa không ra màu gì rõ rệt. Quần áo gã cũng nhù nhờ nốt, mặc dù tôi
có ấn tượng chung chung là gã dùng đồ nhung kẻ đã sờn. Nghe tiếng tôi
động cựa, gã thong thả ngước mắt lên khỏi trang sách và quay đầu về phía
tôi, rất tự tin bình tĩnh, thậm chí còn mỉm cười, dù chẳng hồ hởi gì, rồi hỏi
tôi thấy trong người ra sao. Bối rối - đúng là như vậy - tôi gượng ngồi dậy,
cái giường oằn oại như một tấm đệm dày bơm đầy một thứ chất lỏng sền
sệt, rồi cố trừng mắt nhìn gã với vẻ tra hỏi trịnh thượng. Tuy nhiên, gã vẫn
bình thản nhìn tôi chẳng luống cuống tí nào. Ông Bác sĩ, gã nói, với cái
giọng như trên đời này chỉ có một thằng cha Bác sĩ ấy, đã đến xem cho tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.