BIỂN - Trang 21

vũ khí hóa chất hùng hậu mà ông có trong tay; và chắc ông còn sẵn lòng
nói đến cả những nồi thuốc được phù phép và công thức giả kim thuật nữa.
Anna tiếp tục chau mày nhìn đôi tay của mình; nàng không lắng nghe nữa.
Cuối cùng, ông bác sĩ ngừng nói, trân trối nhìn nàng với vẻ thỏ non tuyệt
vọng như cũ, hổn hển thở, môi vén lên gần như nhăn nhó và lại phô răng ra
như lúc nãy.

“Cám ơn ông,” nàng nói, giọng lễ phép và có vẻ như đang vọng đến từ

một nơi nào rất xa. Nàng gật đầu với chính mình. “Vâng,” nghe lại còn xa
hơn nữa, “cám ơn ông.”

Đến đó thì như đã tập dượt trước, ông Todd vỗ mạnh cả hai bàn tay

xuống cặp đầu gối của mình rồi đắng phắt lên xăng xái tiễn chúng tôi ra
cửa. Anna vừa ra khỏi, ông quay sang ném ngay cho tôi một nụ cười chai
sạn kiểu đàn ông với nhau, và một cái bắt tay khô ran, vội vã, không khoan
nhượng, mà tôi chắc ông vẫn chỉ dành riêng cho vợ hoặc chồng của bệnh
nhân trong những hoàn cảnh như vậy.

Hành lang trải thảm nuốt hết tiếng chân chúng tôi.

Buồng thang máy. Nút ấn. Trôi rơi.

Chúng tôi bước ra ánh sáng mặt trời ngày hôm đó, tưởng như đang bước

sang một hành tinh mới trên đó mọi người đều đã chết cả rồi, chỉ còn lại
chúng tôi.

Về tới nhà, chúng tôi vẫn ngồi yên trong xe đậu bên ngoài một lúc lâu,

ghét phải mạo hiểm vào những gì đã quen thuộc, không nói gì hết, đột
nhiên thành xa lạ với nhau và với chính mình. Anna nhìn ra phía vịnh biển,
nơi những chiếc du thuyền neo buông buồm cuốn đang lấp lánh dưới nắng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.