BIỂN - Trang 23

“Anh biết không?” nàng nói với vẻ hậm hực cay đắng. “Không đáng,

không xứng đáng một tí nào cả, như vậy đấy.”

Tôi vội nhìn sang bên vì sợ mắt mình sẽ làm lộ tẩy tất cả; mắt người ta

lúc nào cũng là mắt của ai đó khác, một thằng lùn điên rồ và tuyệt vọng
rình nấp bên trong. Tôi biết nàng định nói gì. Nhẽ ra nàng không phải hứng
chịu cái nạn này. Nhẽ ra hai đứa chúng tôi không đáng bị như thế, chúng tôi
không phải loại người như vậy. Tai họa, bệnh tật, đột tử, những cái ấy xảy
đến với người tốt, những người khiêm nhường, xứng đáng với nhân sinh,
chứ không phải Anna, không phải tôi. Cuộc sống chung của chúng tôi đang
diễn tiến như vương giả thì từ giữa đám đông đang tung hô nghênh đón
bỗng có một tên vô tích sự nhăn nhở nhảy ra, ngượng nghịu rạp người
chào, rồi dâng lên tận tay ái hậu có số phận bi thảm của tôi tờ án lệnh triệu
hồi.

Nàng đặt ấm đun nước, lục túi áo choàng ra đôi kính đeo lên mắt, vòng

sợi dây đai ra sau gáy. Nàng bắt đầu khóc, như không biết là mình khóc, có
thể thế thật, khóc không thành tiếng. Tôi vụng về đến ôm lấy nàng, nhưng
nàng giật phắt người lại.

“Không phải quan trọng hóa như thế đâu trời ạ!” nàng gắt. “Nói cho

cùng, em chỉ đang chết thôi mà.”

Nước đã sôi, cái ấm tự động ngắt điện, tiếng nước réo lục bục dịu dần.

Tôi cảm thấy kỳ lạ vô cùng, mà cũng không phải là lần đầu, trước sự mãn
nguyện tàn nhẫn của những vật bình thường. Mà không, không phải tàn
nhẫn, không phải mãn nguyện, chỉ là vô tình, bởi chúng còn có thể thế nào
được nữa? Cho nên tôi hãy chỉ nên giao đãi với chúng như những đồ vật
thôi, không nên tưởng tượng chúng là thế này thế nọ làm gì, quả là một
phát hiện mới về thực tại. Tôi lấy ấm pha và hộp trà, làm chúng va vào
nhau lanh canh - hai tay tôi đang run bắn - nhưng nàng nói thôi, nàng đổi ý

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.