BIỂN - Trang 25

Tôi cầm lấy cái cốc trong tay nàng, đưa nó lên môi và uống một hơi hết

chỗ rượu cháy bỏng còn lại. Tôi chợt nhận ra cái cảm giác đã xâm chiếm
mình kể từ lúc bước vào cái quầng sáng thủy tinh trong phòng khám của
ông Todd buổi sáng hôm đó là cái gì rồi. Nó là bối rối. Anna cũng cảm thấy
như thế, nhất định là như vậy. Bối rối, vâng, một cảm giác đầy sợ hãi vì
không biết phải nói gì, phải nhìn vào đâu, phải cư xử như thế nào, và một
cái gì đó nữa kia, không hoàn toàn là giận dữ mà giống như một cảm giác
khó chịu một cách âm thầm, căm ghét một cách âm thầm cái tình trạng khó
xử mà chúng tôi đã phải lâm vào. Nó giống như khi một điều bí mật vừa
được tiết lộ cho chúng tôi một cách bẩn thỉu, nhơ nhuốc đến nỗi chúng tôi
sẽ khó lòng chịu đựng nhau được nữa nhưng cũng chẳng thể nào mà thoát
được nhau, ai cũng biết là người kia cũng đã biết cái điều nhơ bẩn ấy, rồi
lại càng ràng buộc với nhau bởi chính cái biết thông đồng ấy. Từ hôm ấy
trở đi tất cả sẽ tan rã dần. Cũng chẳng còn cách nào khác để sống chung với
sự chết.

Anna vẫn ngồi thẳng người ở đó bên cạnh bàn, quay sang phía khác, hai

cánh tay vẫn vươn ra và bàn tay im lìm ngửa lên như đang đón cái gì đó sắp
rơi vào chúng.

“Nào,” nàng nói mà không quay lại, “bây giờ thì ra sao đây?”

Ông đại tá lại đang rón rén về phòng. Lần vào nhà vệ sinh ấy thật là lâu.

Chứng tiểu tiện vặt, cái tên khéo đặt thật. Phòng tôi ở là một cái phòng ngủ
của ngôi nhà mà cô Vavasour vẫn hay điệu đà gọi là en suite

[9]

, rồi dẩu môi

ra một tí. Nếu như không có cái dãy bungalow đáng ghét kia ở phía cuối
vườn thì tôi cũng có một cảnh quan rộng đẹp nhìn từ cửa sổ căn phòng ấy.
Cái giường tôi nằm mới gọi là ghê, trông nghiêm trang vòi vọi như giường
của một vị tổng trấn xứ Venice thời Trung Cổ, đầu giường chạm trổ hoa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.