BIỂN - Trang 42

ngày xưa khi xe đột ngột lên cao rồi xuống thấp lúc xuống bên này cầu và
rồi tất cả hiện ra trước mắt tôi, con đường đồi, bãi cát dưới chân đồi, và
biển cả. Khi qua chỗ ngôi nhà, tôi không dừng xe mà chỉ đi chậm lại. Có
những giây phút mà quá khứ trở lại thật mạnh mẽ đến mức người ta có thể
bị tiêu hủy vì nó.

“Nó kia kìa!” tôi bồn chồn nói với Claire. “Nhà Tuyết Tùng đấy!” Trên

đường đi tôi đã kể hết cho nó nghe, hầu hết mọi chuyện, về gia đình nhà
Grace. “Họ đã ở chỗ ấy đấy.”

Claire xoay người lại nhìn.

“Sao bố không dừng lại?” nó hỏi.

Biết trả lời nó sao đây? Chẳng nhẽ nói tự nhiên bố thấy e ngại đến ngây

người giữa một chốn xa vắng như thế này ư? Tôi lẳng lặng lái tiếp và rẽ
vào đường Strand. Tiệm Strand Café không còn nữa, thay vào đó là một
ngôi nhà vuông vức nặng nề và xấu khủng khiếp. Hai cái khách sạn vẫn
còn, bé hơn và sập sệ hơn, tất nhiên rồi, so với ký ức của tôi về chúng, và
bên nóc nhà Golf có cắm một lá cờ hơi hoành tráng quá. Ngay từ trong xe
chúng tôi cũng nghe thấy tiếng hàng cọ trước cửa khách sạn mơ màng phất
những tàu lá khô của chúng lát chát vào nhau, cái âm thanh dường như đã
hứa hẹn những nghìn lẻ một đêm trong những đêm hè xa xưa tím ngát

[18]

.

Bây giờ thì dưới ánh nắng màu đồng đỏ của một chiều tháng Mười, khi
bóng râm đã bắt đầu ngả dài, mọi thứ bỗng mang một vẻ phôi pha lạ lẫm
như thể chúng là một bộ bưu ảnh cũ vậy. Cái trạm bưu điện kiêm bán rau
quả và bia rượu có tên Myler nay đã bành trướng thành một siêu thị kệch
cỡm sặc sợ với cả một bãi đậu xe lát bê-tông ngay trước cửa. Tôi nhớ có
một chiều vắng lặng đầy nắng mơ màng nửa thế kỷ về trước, ngay chỗ đám
đất trải đá dăm trước cửa tiệm Myler này, một con chó nhỏ có vẻ vô hại len
lén đến với tôi và khi tôi giơ tay ra thì nó nhe nanh tưởng như muốn lấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.