BIỂN - Trang 43

lòng nhưng lại cắn vào cổ tay tôi với một cú đớp thật chớp nhoáng rồi vừa
cười vụng vừa chạy mất, ấy là tôi nghĩ thế; tôi cũng nhớ lúc về nhà mẹ đã
mắng tôi thậm tệ vì tội ngu ngốc đưa tay cho con thú dữ rồi bắt tôi đi một
mình đến chỗ ông bác sĩ trong làng, và con người tỉnh thành lịch lãm ấy đã
bó bột quanh cổ tay sưng tím, xinh xinh của tôi, sau đó bảo tôi cởi hết quần
áo rồi đặt tôi ngồi lên lòng để ông có thể áp bàn tay mập mạp trắng trẻo và
rõ ràng là có sửa rũa móng cẩn thận một cách ấm áp vào bụng dưới của tôi,
hình như muốn cho tôi thấy phải nên thở như thế nào cho đúng. “Cứ để
bụng phình ra chứ đừng thót vào, cậu thấy chưa?” ông nói nhẹ nhàng, như
con mèo đang gừ gừ, hơi ấm từ bộ mặt vô hồn to tướng của ông phả hết
vào tai tôi.

Claire bật cười không có ý tứ rõ rệt. “ Cái gì để lại dấu vết lâu hơn”, nó

hỏi, “răng con chó hay là móng vuốt ông bác sĩ?”

Tôi cho nó xem chỗ da trên mấy xương trụ cổ tay vẫn còn vết sẹo mờ mờ

từ cặp răng nanh của con chó.

“Đây không phải là đảo Capri,” tôi nói, “ và Đốc-tờ French không phải

là Tiberius

[19]

Sự thực là ký ức của tôi về ngày hôm ấy chỉ toàn là những cảm giác dễ

chịu. Tôi vẫn có thể nhớ lại cả mùi cà phê thơm uống sau bữa trưa trong
hơi thở ông bác sĩ và ánh mắt lẩn lút đầu ẩn ý của bà giúp việc cho ông lúc
tiễn tôi ra cửa.

Hai bố con tôi đã đến khu Đồng Nội.

Thực ra bây giờ chẳng còn đồng ruộng gì ở đó nữa, mà là một khu nghỉ

hè rầu rĩ lổn nhổn những căn nhà gỗ một tầng có hiên chạy quanh mà nhất
định là xây ẩu chỉ cốt để bán, và tôi nghi là do cùng một tay thiết kế vụng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.