BIỂN - Trang 95

trân châu thông tuệ thực sự, rồi khi con người thiểu năng kia đã chia tay ra
về, miệng huýt sáo vang, ông sẽ quay lại nhăn nhở với chúng tôi, lông mày
nhướn hết lên, môi dẩu hết ra, đầu ngúc ngoắc trong một niềm vui không
lời. Mặc dù mọi sự chú ý của tôi hình như đã chỉ dồn hết vào những người
khác, bấy giờ tôi lại chợt nhận ra rằng chính vì Carlo Grace mà tôi mới nảy
sinh ý tưởng là mình đang được ở giữa những vị thần. Bất chấp mọi vẻ xa
xôi và dửng dưng cười cợt của ông, chính ông mới là người tỏ rõ vai trò chỉ
huy đối với cả lũ chúng tôi, một vị thần cười, một Long Vương của mùa hè
chúng tôi, chỉ cần một ra hiệu của ngài là cái thế giới nhỏ bé của chúng tôi
ngoan ngoãn thu xếp tất cả mọi chuyện đâu vào đấy.

Nhưng cái ngày cho phép và mời mọc lén lút ấy chưa phải là đã hết. Khi

bà Grace, nằm dài ở đó trên triền cỏ, tiếp tục ngáy nhè nhẹ, một tâm trạng
đờ đẫn bao trùm tất cả chúng tôi trong cái lũng nhỏ bé ấy, cái lưới mệt mỏi
vô hình vẫn thường bủa vây một nhóm người khi một thành viên tách ra và
chìm vào giấc ngủ. Myles đang nằm sấp trên cỏ cạnh tôi nhưng quay về
phía ngược lại, vẫn chắm mắt vào Rose ở chỗ cô ta vẫn ngồi sau lưng tôi
trên góc khăn trải bàn, không hề để ý đến cái nhìn sỗ sàng của thằng bé, lúc
nào cũng thế. Chloe vẫn đứng trong bóng râm của cây thông, tay cầm cái gì
đó, mặt ngửa lên, chăm chú nhìn có lẽ là một con chim, hoặc chỉ là tán lá
cành nhằng nhịt như đăng ten in lên nền trời và những đụn mây trắng kia
đang bắt đầu từ từ trôi từ ngoài biển vào. Chloe tư lự biết bao mà cũng sinh
động và rõ nét biết bao, với quả thông ấy trong tay - có đúng thế không
nhỉ? - với vẻ nhìn bất động hướng lên đám lá cành lỗ chỗ nắng xuyên. Đột
nhiên nó trở thành tâm điểm của cảnh trí, cái tụ điểm của tất cả mọi vật, đột
nhiên, vì có nó ở đó mà những hình tướng này và những bóng râm này mới
bố cục tỉ mỉ lại với nhau với một ý thức giản dị chân thực đến thế: cái mảng
vải trắng kia trên thảm cỏ xanh mướt, cái cây xanh lơ nọ lấy dáng nghiêng
nghiêng, những nét xoắn xuýt kia của dương xỉ, thậm chí cả nhũng đụn
mây nho nhỏ kia nữa khi chúng có vẻ như không muốn dịch chuyển, mãi tít
trên vòm trời xanh biếc mênh mang đến vô cùng. Tôi liếc nhìn bà Grace

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.