BIỂN - Trang 97

ngút tầm mắt. Còn đây là bà Grace trong một khoảng trống giữa đồng
dương xỉ, quỳ một chân như vận động viên chạy sắp xuất phát, giật mình
khi tôi chạy đến, nhưng đáng nhẽ phải chạy trốn thì bà lại vội vàng ra hiệu
cho tôi đến quỳ xuống cạnh bà rồi quàng tay ôm chặt lấy tôi đến nỗi tôi có
thể cảm thấy cả cái nén ép mềm mại của vú bà, nghe tiếng tim bà đập thình
thịch và ngợp trong cái mùi như vừa sữa vừa dấm của bà. “Suỵt!” bà nói và
đặt một ngón tay lên môi tôi - môi tôi ấy, chứ không phải môi bà. Bà đang
run người lên vì phải nhịn cười. Từ ngày còn được mẹ bế tới giờ tôi chưa ở
gần một người đàn bà nào đến thế, nhưng đáng nhẽ phải thèm muốn thì tôi
lại chỉ thấy một cảm giác ghê tởm âm thầm. Rose phát hiện ra hai chúng tôi
đang chúi ở đó và kêu ầm lên. Bà Grace túm lấy cổ tay cô như muốn kéo
mình dậy nhưng rồi lại kéo cô ngã đè lên hai chúng tôi, và thế là loạn tùng
bậy lên một lúc với những tay những chân và mớ tóc rối tung của Rose, rồi
thì cà ba chúng tôi đều nằm ngửa, chống khuỷu tay nghển lên thở hồng hộc,
chân chụm vào nhau thành hình ngôi sao ba cánh giữa đám dương xỉ bị bẻ
gãy nát. Tôi lồm cồm đứng lên, tự nhiên rất sợ bà Grace, nay không còn là
người yêu dấu của tôi như trước nữa, sẽ cố tình hở hang cho tôi nhìn, còn
bà thì đưa một tay lên che mắt nhìn tôi với một nụ cười nguội ngậm cứng
quèo không thể hiểu nổi. Rose cũng bật dậy, phủi áo, giận dữ lẩm bẩm một
cái gì đó rằng tôi đã không chịu bắt rồi chạy trốn theo luật chơi. Bà Grace
nhún vai. “Lại ghen rồi,” bà nói, rồi bảo tôi đi lấy cho bà thuốc lá, vì tự
nhiên, bà tuyên bố, bà thèm thuốc đến chết người đi được.

Khi chúng tôi về đến triền cỏ và cây thông tán thì Chloe và ông bố đã

không còn ở đó nữa. Những đồ ăn thức uống còn lại lăn lóc trên tấm vải
trắng, trông rất cố tình, kiểu như chúng đã được xếp ở đó như mật mã để
chúng tôi phải giải nghĩa. “Hay thật,” bà Grace chua chát, “họ để chúng
mình phải dọn dẹp đây.” Myles từ trong đống dương xỉ lại chạy ra, quỳ
xuống nhổ một lá cỏ kẹp vào giữa hai ngón cái làm kèn thổi một nốt thật
dài rồi đợi, vẫn thoăn thoắt tỉnh táo như một vị thần mục đồng chân dê
mình người, nắng lung linh trên mái tóc màu rơm nhạt, và một lúc sau, từ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.