BIỂN CẢ VÀ GIÁ TRỊ CUỘC SỐNG - Trang 126

mạnh cái cần lái qua khoang. Con thuyền xuyên vào cơn gió, khựng lại đột
ngột và đứng im ở đó như thể mười con ky bowling đang chờ quả bóng lăn
đến. “Hãy nới rộng cánh buồm! Nới rộng buồm ra!”, tôi hét to. Nhưng lời
cảnh báo của tôi đã quá muộn. Cơn gió giật mạnh đập vào cánh buồm với
một lực rất lớn, khiến con thuyền bị nghiêng và cánh buồm chạm mặt nước.
Sau đó con thuyền cố hết sức vươn mình thẳng dậy, nhưng cánh buồm đã bị
ướt và trở nên nặng trĩu lại kéo nó xuống, con thuyền tiếp tục bị nghiêng.
Nước biển tràn vào khoang, vào buồng lái làm con thuyền hết lắc sang bên
này lại ngả về bên kia, sống thuyền phơi ra và cột buồm bị chìm xuống
nước.

Tôi trèo lên phía trên mũi thuyền, một nơi hoàn toàn khô ráo, nhưng

Carlton thì đã bị rơi xuống nước. Nó cố bám vào cánh buồm chính, như thể
đang bám vào phao cứu sinh vậy. Thằng nhóc thở hổn hển trước những con
sóng đang chực chồm qua đầu mình. “Cậu có biết bơi không? Biết bơi chứ
hả?”, tôi hỏi to.

Không, đó không hẳn là một câu hỏi mà như là một lời cầu xin thì

đúng hơn. “Không!”, Carlton trả lời. “Trời đất ơi, thằng nhóc có thể sẽ chết
chìm mất thôi!”, tôi thầm nghĩ.

Tôi quỳ trên mép thuyền, vẫy tay một cách điên cuồng, hy vọng có thể

thu hút được sự chú ý của một con thuyền nào đó đi ngang qua. Và may
mắn thay, tôi thấy một chiếc thuyền du lịch có cabin đang tiến về phía
chúng tôi.

Đó chính là chiếc du thuyền của bố Carlton. Vài phút sau, chúng tôi đã

được an toàn trên chiếc thuyền du lịch. Carlton cuộn mình trong chăn, run
rẩy. Về phần mình, không hiểu bằng cách nào đó mà tôi lại có thể thoát
được mà đến giày cũng không mảy may bị ướt. Ông Olfield - bố của
Carlton - đang dựa vào thành cabin, cái ống nhòm lủng lẳng trước ngực.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.