BIỂN CẢ VÀ GIÁ TRỊ CUỘC SỐNG - Trang 143

những chi phí đó. Duy chỉ có quyển séc là ngày một dày thêm, nó là một
“kế toán viên” trung thành.

Trong một lần giong thuyền trên vịnh, tôi chú ý thấy cánh buồm chính

của mình đã bị sờn dọc mép. Và một ngày, nó bị cơn gió to xé tan thành
nhiều mảnh. Tôi mang nó đến chỗ người thợ may buồm để sửa, nhưng anh
ta bảo rằng có cố công sửa cũng vô ích. Anh ta cho tôi lời khuyên là nên
mua hẳn một bộ buồm mới thì hơn.

Tôi biết anh ta hoàn toàn đúng, nhưng tôi cũng biết rằng mình chẳng

có đủ 700 đô la trong tài khoản, vì vậy tôi phải vay ngân hàng. Bộ buồm
mới đã được căng lên, thật khéo léo và vừa vặn làm sao, nó giúp con
thuyền đi xuôi chiều gió tốt hơn. Nhưng điều đó chẳng làm tôi thấy vui lên
chút nào, vì cứ mỗi lần giương buồm lên thì tôi lại nhớ đến khoản lãi hàng
tháng phải trả cho ngân hàng để tậu bộ buồm mới, mà khoản nợ đó lại
thường xuyên bị quá hạn. Hai vợ chồng tôi đã bàn bạc khá nhiều lần về
việc bán con thuyền, nhưng không hiểu sao mỗi khi đề cập tới chủ đề ấy tôi
luôn đi đến quyết định: “Anh sẽ giữ lại con thuyền, cho dù có thế nào đi
nữa”.

“Rồi một ngày nào đó, bọn trẻ sẽ đủ lớn để lái thuyền, và chúng sẽ rất

vui nếu được lái con thuyền của chúng ta. Rồi em sẽ thấy cho mà xem”.

Tôi ra sức bảo vệ lập trường của mình. Sau khi sinh đứa con thứ hai,

tôi tìm được một chỗ trong ban biên tập của một tạp chí ở Manhattan, gia
nhập hàng ngũ những người ngày ngày leo lên chuyến tàu tốc hành mỗi
sáng để đi làm và đáp chuyến tàu tối lúc 6 giờ 7 phút để về nhà.

Một ngày làm việc mười hai tiếng, kể cả việc đáp tàu đi và về khiến

tôi cảm thấy kiệt sức. Tuy vậy, vào những dịp cuối tuần, tôi vẫn muốn cho
bọn trẻ đi thuyền, nhưng nghĩ đến việc phải nhồi chúng vào cái khoang lái
nhỏ xíu, tôi lại thôi. Và như vậy, việc lái thuyền cứ thưa thớt dần. Khi ngồi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.