BIỂN CẢ VÀ GIÁ TRỊ CUỘC SỐNG - Trang 145

Tuy thời gian và hoàn cảnh đã biến nó từ một tài sản đáng giá thành

gánh nặng đối với tôi nhưng tôi vẫn không muốn rời xa nó. Tôi còn có một
mối lo ngại mơ hồ rằng, một ngày nào đó tôi sẽ đánh mất bản chất của
mình, con người thủy thủ trong tôi sẽ không còn, nếu như con thuyền
không còn thuộc về tôi nữa.

Dần dần tôi nhận ra rằng giá trị của một con thuyền không nằm trong

cái thân thuyền bằng gỗ, trong cái sống thuyền bằng chì hay trong bộ vải
buồm, mà đó là những bài học nó đã dạy tôi từ khi tôi còn là một đứa trẻ,
thậm chí đến lúc tôi đã trưởng thành. Và những bài học ấy sẽ vẫn khắc ghi
trong tôi ngay cả khi con thuyền không còn nữa.

“Hãy bình tâm đón nhận, vì cái gì đến rồi sẽ phải đến”, Soren

Kierkegaard đã nói như vậy. Tôi biết và tỏ ra thích thú với câu châm ngôn
trên do người bạn của tôi, một nhà tâm lý trị liệu, đã nguệch ngoạc trên một
tờ đơn thuốc, cứ như thể bảo tôi mang cái đơn ấy ra hiệu thuốc và mua câu
châm ngôn đó về vậy.

Tôi không phủ nhận đó là một lời khuyên đúng đắn, nhưng trước khi

tôi có thể “bình tâm đón nhận”, tôi sẽ phải từ bỏ những thứ tôi đã từng gắn
bó trong quá khứ, và thật khó có thể làm được như vậy. Điều đó giống như
là việc phải trải qua một nỗi đau mà không một liều thuốc nào có thể xoa
dịu được.

Tôi bắt đầu đi du lịch khắp đất nước, vì xem xét các dự án xây dựng là

một phần trong côngviệc của tôi. Tôi viết về những con đường cao tốc qua
các bang, một tòa nhà chọc trời mọc lên ở hồ Huron, một quai đập ngang
qua sông Catawba, một đường hầm nhân tạo qua vũng lầy Chesapeake.
Một hôm, tổng biên tập điều tôi tới lấy tư liệu ở vùng giáp biên giới
Canada, nơi các nhà thầu đang tiến hành xây dựng các hầm phóng tên lửa
dưới hồ Champlain.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.