BIỂN CẢ VÀ GIÁ TRỊ CUỘC SỐNG - Trang 58

bềnh trên mặt nước, tôi vẫn có thể nhìn thấy ánh sáng nhấp nháy xa xa từ
phía đất liền và càng lúc càng rõ ràng trên nền trời đang dần tối. Tuy vậy,
nỗi sợ vẫn trào dâng trong tôi.

Chúng ta vẫn thường sợ hãi như một đứa trẻ mỗi khi mất động lực để

tiến về phía trước. Tôi đã thực sự say mê việc được chèo thuyền trên biển,
cứ như là việc chèo lái con thuyền ấy có ý nghĩa rất lớn lao đối với tôi.
Nhưng giờ đây, tôi bị buộc phải một mình đối mặt với sự tĩnh lặng đáng sợ
của biển cả.

“Mình cần phải làm gì đó! Phải làm một cái gì đó!”.

Tôi liên tục nhắc nhở và tự trấn an mình. Trong nỗi tuyệt vọng, tôi

cầm lấy cần lái và cố gắng đẩy thuyền về phía trước bằng cách lắc lắc nó.
Và con thuyền đã chịu sự tác động của tôi, nó nhích lên một chút. Tuy chỉ
là chút ít thôi, nhưng như thế cũng thật đáng quý trong lúc này. Tôi đẩy
cánh buồm hết sang mạn phải lại sang mạn trái, với hy vọng rằng sẽ có một
điều kỳ diệu nào đó xảy ra, làm cho nó căng phồng lên. Nhưng, chẳng có
một chút gợn sóng trên mặt biển hay một chút lay động nào, dù nhỏ, trong
không gian. Lúc này, nếu vị thần bão đi ngang qua, tôi rất sẵn lòng và vui
vẻ đánh đổi sự tĩnh lặng đang bao quanh mình chỉ để lấy một cơn bão.

“Thổi lên nào! Gió ơi, nổi lên đi!”, tôi van vỉ. Nhưng chẳng có cơn gió

nào cả, tôi hoàn toàn bất lực trước tự nhiên.

Loay hoay một lúc mệt lả người, tôi ngả lưng lên khoang thuyền, hai

tay đan dưới đầu, mắt nhìn chăm chăm vào cánh buồm, trên trục buồm, ra
xa kia, và về cả phía bầu trời thăm thẳm. Tôi trông thấy vành mặt đất đang
dâng lên và nuốt lấy mặt trời, rồi mặt trăng lưỡi liềm treo lơ lửng bên
những ngôi sao lấp lánh trong đêm. Tôi lại hướng về ánh sáng nơi ngọn hải
đăng của Hỏa Đảo đang rọi qua mặt vịnh, có khi đến sáu lần mỗi phút.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.