BIỂN CHẾT - Trang 139

Cô gái nhổm dậy và vung tay lên:

- Em không cần ai thương hại hết. Vậy anh đến đây làm gì?

Và (có trời biết tại sao) cô gái vụt kéo tấm vải che mình như chợt xấu hổ.

Guma thấy buồn, chẳng bận tâm gì việc cô nóng nảy với mình. Anh thấy cô
thật xinh đẹp, thật trẻ trung trong độ tuổi mười sáu và nghĩ đến mẹ mình
cũng một thời như vậy. Anh thấy thương hại và những lời của cô càng
khiến anh buồn bã. Anh đặt tay lên vai cô gái, thật dịu dàng khiến cô đưa
mắt nhìn lên:

- Em x

- Em biết người phụ nữ anh vừa nói là ai không? Mẹ anh đấy. Khi gặp

anh bà ấy vẫn rất trẻ, nhưng tàn tạ còn nhanh hơn ván lót thuyền… Em
xinh đẹp, trẻ trung thế này. Em biết làm gì ở đây chứ? - Anh chợt cao
giọng, không hiểu vì sao. - Em chẳng có việc gì để làm ở đây hết. Ai cũng
có thể nhẫn ra ngay em không phải là người của những chốn này.

Cô gái co người giấu mình sau tấm khăn giường. Cô run rẩy như bị lạnh,

như đang oằn mình dưới những làn roi. Guma ân hận vì đã to tiếng.

- Em chẳng có việc gì để làm ở đây cả. Sao em không rời bỏ chỗ này đi?

( Giọng anh âu yếm yêu thương, như giọng đứa con đang tâm tình với mẹ.
Anh đã ói với cô gái tất cả những gì an từng muốn thổ lộ với mẹ mình).

- Đi đâu? Mọi người đổ về đây, em đã sa xuống bãi lầy, chẳng có một

cành cây để bám thoát, toàn lau sậy…

Mắt cô gái rơm rớm:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.