điệu vũ khắp phòng. Vũ điệu samba trở nên dồn dập, tiếng dập
gót vang dội khắp sàn. Rồi Maria Clara hất. Giọng cô thấu qua
màn đêm, như tiếng hát ngân nga trên biển, du dương, sâu lắng:
Đêm anh không về cũng là đêm ly biệt
Là đêm đen đau khổ của đời
Giọng cô dịu dàng, như vọng đến từ lòng biển, mang theo
hương vị của thịt da, của cá mặn. Mọi người đều lắng tai. Lời cô
hát chính là bài ca về cuộc đời họ, cũng là bài ca quen thuộc của
biển khơi.
Anh nằm lại giữa muôn trùng sóng biếc
Nơi anh ra đi, mãi mãi không về.
Một bài dân ca miền biển. Vì sao những bài ca ấy chỉ nói về
khổ đau, tang tóc? Mà biển thì bao la xinh đẹp, nước xanh trong
và trăng biển vàng tươi rực rỡ biết bao! Vậy mà những bài dân ca
vùng biển vẫn man mác u buồn khiến người ta muốn khóc, làm
tắt đi niềm vui ở tất cả mọi người.
Em sẽ tới những miền đất lạ
Nơi người em yêu đã đến buổi hôm nào
Trong lòng biển mênh mang sóng biếc…
Trong lòng biển mênh mang sóng biếc họ sẽ gặp lại nhau bởi
đó là nơi tất cả sẽ tìm về, lời ca của Maria Clara nói thế. Chính