BIỂN CHẾT - Trang 202

người đàn ông của cô cũng sống trên sóng nước. Nhưng bản thân
cô cũng sinh ở biển, xuất thân từ biển và sống nhờ vào biển. Vì
vậy bài hát không nói với cô điều gì mới mẻ, không khiến cô phải
rùng mình như cảm giác của Livia:

Trong lòng biển mênh mang sóng biếc...

Sao Maria Clara lại hát thế trong ngày hôn lễ của mình - Livia

tự hỏi. Cô ta giống như một kẻ thù với giọng ca như bão tố. Một
người phụ nữ tóc búi mất chồng nhiều năm trước đang sụt sùi
trong góc nhỏ nhà mình. Sóng đã mang đi tất cả. Biển cho họ mọi
thứ nhưng cũng cướp đi tất cả ở mọi người. Maria Clara hát:

Em sẽ tới những miền đất lạ...>

Đó là miền đất mọi thủy thủ đều sẽ tới. Miền đất xa xôi

vô định của Aioca. Guma mỉm cười hé miệng. Livia ngả đầu
lên vai anh và lần đầu tiên cảm nhận được nỗi âu lo cho
mạng sống của người thương. Nếu anh sẽ nằm lại ngoài khơi
một ngày nào đó, cuộc đời nàng rồi sẽ ra sao? Bài ca nói ai
rồi cũng sẽ nằm lại giữa những tầng nước xanh nơi biển cả
và chẳng một ai trong phòng phủ nhận, thậm chí không ai
cảm thấy ngỡ ngàng. Chỉ có Livia khóc thầm và những
muốn bay đi, mang theo Guma rời xa khỏi chốn này đến tận
cùng thế giới, nơi không còn phải nghe những lời ca mời gọi
của “lòng biển mênh mang sóng biếc” thật kinh hoàng.

Hơi thở của Livia trở nên nặng nề. Bài ca đã dứt. Nhưng

vào đêm tháng sáu lạnh lẽo này lời ca bay xa đến tận những
con tàu, đến cầu cảng và những con thuyền neo tại bến. Và
nó vẫn vang lên trong mọi trái tim. Như để quên đi, mọi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.