BIỂN CHẾT - Trang 209

chuyện vô tư của mình. Cô ta hay sang hỏi mượn gì đó,
thường đi thẳng vào nhà (lão Francisco cũng liếm môi, nháy
mắt và cô ta mỉm cười: “Xem cái con cá đuối già vui nhộn
này này…), hỏi han đủ thứ. Rufino thường xuôi ngược trên
sông, một tối ở nhà, cả tuần đi vắng, điều đó chẳng làm cô ta
bận tâm. Một hôm cô ta nói khi thấy Livia khóc:

- Bạn lầm lẫn mọi chuyện rồi, sao lại cứ coi một người

đàn ông là tất cả… Cứ mặc cho họ có bồ bịch ở đâu đó. Cứ
như mình đây này… Đâu cần phải giữ gìn kín kẽ cho lắm.

- Không phải, Esmeralda. Mình chỉ sợ ảnh chết trong một

chuyến đi nào đó.

- Ai mà chẳng chết chứ? Đâu có phải mình làm ra thế.

Nếu bồ mình chết, mình sẽ kiếm một tay khác.

Livia không hiểu. Nếu Guma chết hẳn nàng chỉ muốn

chết theo vì ngoài chuyện nhớ thương anh, nàng còn là
người phụ nữ không quen với những công việc nặng và cũng
chẳng muốn bán thân kiếm sống, kiếm tiền.

Esmeralda không nghĩ thế. Nếu Rufino chết đi, cô sẽ tìm

cho mình một người khác, sẽ sống tiếp cuộc sống của mình.
Anh ta cũng chẳng phải là người đầu tiên của cô. Chàng đầu
tiên đã bỏ thân ngoài biển, chồng cô ta ra đi đến những miền
đất khác trên một con tàu, người thứ ba bỏ đi trên một chiếc
thuyền cùng cô bạn gái. Cô chẳng bận tâm, và vẫn sống.
Làm sao cô biết Rufino sẽ làm gì, một ngày nào đấy, kết cục
đời anh ta rồi sẽ ra sao? Điều cô cần là những hộp kem cho
mượt tóc, những đôi dép để cô đi lại trên đường, những bộ
áo váy ôm lấy cặp chân dài quyến rũ. Livia cười vang hồi
lâu. Esmeralda khiến nàng thích thú. Cũng còn chút may
mắn khi có cô ta là hàng xóm chấm mái cắn thềm. Nếu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.