BIỂN CHẾT - Trang 21

- Judith đang sống với mẹ chị ấy phải không?

- Không, bà ấy đã theo thuyền về Cachoeira rồi.

Anh trả lời như vô cảm, mắt vẫn dõi nhìn vầng trăng. Giọng ca tuyệt vời

từ chàng da đen vẫn vọng về từ pháo đài cổ, nhưng bài ca liệu có an ủi
được gì cho Judith đáng thương?

Rufino chìa tay cho Livia:

- Thôi, tôi phải đi đây...

- Vâng, em cũng sẽ ghé đó sau..

Rufino đi mấy bước rồi chợt dừng lại:

- Tội nghiệp... Mà biết nói sao với Judith chứ... Nói cậu ta đã chết...

Anh gãi đầu, vẻ trầm ngâm. Livia cảm thấy thật buồn. Judith sẽ không

bao giờ còn được biết đến niềm vui ái ân trên biển cùng người thương vào
những đêm trăng. Với chị ấy đêm không còn dành cho tình yêu mà cho
những giọt nước mắt. Rufino chìa tay cho nàng:

- Đi với tôi đi Livia, cô biết cách phải nói sao..

Nhưng chính Livia cũng đang chờ đợi tình yêu của mình. Guma sắp trở

về, ánh đèn đỏ từ con thuyền “Quả cảm” chắc sắp hiện ra ngoài xa kia - lát
nữa thôi - và thời khắc thân thể họ được ghì xiết vào nhau hẳn không còn
xa nữa. Chỉ lát nữa, thuyền của anh sẽ trở về trên con đường sáng lát ánh
trăng trải dài qua biển. Livia đang chờ đợi tình yêu của mình, nàng chưa thể
đi. Đặc biệt hôm nay, sau nỗi kinh hoàng ấy, khi trước mắt hiển hiện hình

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.